Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
-
Chương 157: Phản Diện Chết Vì Nói Nhiều
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cố Nhu Nhu ngẩng đầu liền đối diện với họng s.ú.n.g đen ngòm của Nam Sương. Đồng tử cô ta co rút lại, giọng run rẩy: "Mày không thể g.i.ế.c tao! Mày không phải muốn biết tại sao Triệu Ngô phản bội mày sao? Tao có thể nói cho mày biết!"
Nghe cô ta nói vậy, tay cầm s.ú.n.g của Nam Sương do dự vài giây, Cố Nhu Nhu nhân lúc Nam Sương do dự liền điều khiển zombie tấn công Nam Sương.
Móng vuốt sắc nhọn của zombie vung về phía Nam Sương trong lúc cô không hề hay biết, Cố Nhu Nhu lau vết bẩn trên mặt, chật vật bò dậy rồi hung ác nói: "Mày tên là Nam Sương đúng không, đúng là ngu ngốc giống tên bạn trai kia của mày. Nói thật cho mày biết, Triệu Ngô đó không hề phản bội mày, là tao dùng tính mạng của mày uy h.i.ế.p tên ngu ngốc đó, cho nên anh ta mới chịu làm việc cho tao."
Nam Sương lúc này bị zombie phía sau đánh úp ngã xuống đất, nghe Cố Nhu Nhu nói vậy, đôi mắt nhất thời đỏ hoe: "Cố Nhu Nhu, mày đáng chết!!"
Cố Nhu Nhu lại đắc ý đứng đó nhìn Nam Sương: "Tao đáng chết? Bây giờ xem ra người sắp c.h.ế.t là…" mày.
Lời còn chưa nói xong, Cố Nhu Nhu đã cảm thấy đau đớn. Cô ta cúi đầu nhìn, một mũi băng sắc nhọn xuyên qua cơ thể mình.
Chân Lục Trà nhìn Cố Nhu Nhu ngã xuống, thuận tay điều khiển mũi băng giải quyết con zombie đang nằm trên người Nam Sương.
"Cuối cùng tôi cũng hiểu 'phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều' là như thế nào rồi."
Cô nhìn Cố Nhu Nhu đang nôn ra máu, nói tiếp: "Với lại, tôi cũng biết tầm quan trọng của việc kết liễu kẻ địch."
Dứt lời, cô liền ngưng tụ dị năng đ.â.m vào đầu Cố Nhu Nhu.
Cố Nhu Nhu mở to mắt, không cam tâm tình nguyện c.h.ế.t như vậy.
【Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới nhỏ.】
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Chân Lục Trà.
[Hoàn thành rồi sao?] Bây giờ đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, hệ thống đã nói với cô rằng nhiệm vụ cứu thế giới đã hoàn thành.
【Đúng vậy, ký chủ, cảm ơn cô ðã vất vả làm việc trong thời gian qua. Trước khi giải trừ liên kết với cô, tôi sẽ dùng nãng lượng của mình mở lại siêu thị mua sắm không ðịnh kỳ thêm mười nãm nữa.】
Trời! Siêu thị mua sắm mở lại thêm mười năm nữa! Hệ thống này thật có ý nghĩa.
[Đúng rồi, vậy nhóm người ở căn cứ Hy Vọng sẽ không bị biến thành zombie nữa đúng không?]
【Đúng vậy, liên kết của số 0 với thế giới này ðã ðược giải trừ, nãng lượng nó ðể lại cũng sẽ tan biến.】
[Tan biến? Vậy có phải sau này sẽ không còn zombie nữa?]
【Không phải, virus zombie hiện có trong thế giới này vẫn tồn tại, virus zombie sẽ lây truyền từ zombie sang người bình thường.】
Được rồi, virus zombie vẫn tồn tại trong thế giới này, xem ra sự thật đã định không thể thay đổi.
[Vậy bây giờ cậu cũng phải đi rồi sao?]
【?úng vậy ký chủ, nãng lượng của tôi không ðủ duy trì tôi ở thế giới này nữa.】
Dù sao cũng đã cộng sự lâu như vậy, nói thật Chân Lục Trà vẫn có chút không nỡ rời xa hệ thống nhỏ này. Hơn nữa, nó cũng đã giúp cô rất nhiều.
[Vậy chúc cậu lên đường bình an, tạm biệt.]
Nhưng câu nói này không có hồi đáp. Lúc này, Chân Lục Trà cũng cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó biến mất.
Thật là, hệ thống này đi cũng không biết chào tạm biệt lần cuối, haiz~
Lúc này, mặt trời mọc, ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu xuống biển m.á.u trước mặt.
Tuy xung quanh vẫn còn không ít zombie, nhưng Chân Lục Trà đã nghe thấy tiếng xe của đội cứu viện đang chạy đến từ phía xa.
Chưa đầy nửa ngày, những con zombie do Cố Nhu Nhu triệu tập đến đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Mọi người ngồi xe trở về căn cứ vào buổi tối, ai nấy đều mệt mỏi, cơ thể như bị đè nặng ngàn cân.
Tối nay Chân Lục Trà không theo Tạ Lam Án về nhà riêng của họ, cô cùng Nam Sương đến căn nhà thuê của hai người. Trên đường đi, Nam Sương không nói lời nào, tay nắm chặt sợi dây chuyền, cả người như bị rút hết sức lực.
"Cậu ổn không?" Chân Lục Trà đỡ Nam Sương ngồi xuống sofa, thuận tiện rót cho cô ấy cốc nước.
Nam Sương ôm cốc nước, ánh mắt trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn nước trong cốc.
Chân Lục Trà nhìn cô ấy như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, cô đặt cốc nước trong tay Nam Sương xuống bàn trà rồi quay người ôm lấy Nam Sương: "Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, tôi ở đây."
Lời nói nhẹ nhàng lại như mở ra cánh cửa cho cảm xúc sụp đổ của Nam Sương, cô ấy bắt đầu khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, như muốn khóc hết mọi tủi thân và hối hận. Cuối cùng hai người ngủ thiếp đi trên sofa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chân Lục Trà phát hiện Nam Sương bên cạnh đã không thấy đâu, vốn tưởng người đi vệ sinh, kết quả cô tìm mấy vòng cũng không thấy Nam Sương.
Sau đó, Chân Lục Trà lại phát hiện trên bàn phòng khách có một tờ giấy, là tờ giấy Nam Sương để lại cho cô.
Trà Trà, tôi muốn đến trường đại học mà tôi và Triệu Ngô từng học xem sao. Sau khi đi xong có thể sẽ đi những nơi khác nữa, đừng lo lắng cho tôi, tin rằng chúng ta sẽ còn gặp lại. Đúng rồi, trước đây quên nói với cậu, gặp được cậu tôi rất vui.
Chân Lục Trà nắm chặt tờ giấy trong tay, nước mắt không kìm được trào ra.
Thật là, an ủi cậu ấy cả đêm, đi cũng không biết tạm biệt, ít nhất cũng phải ăn sáng cùng nhau rồi đi chứ!
Lúc này Nam Sương đang trên đường đột nhiên hắt hơi, cô cười khổ, thầm nghĩ Chân Lục Trà chắc chắn đang oán trách cô sau lưng đây mà.
Chân Lục Trà bên này rửa mặt xong, định làm bữa sáng cho mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô sáng mắt, còn tưởng Nam Sương đã quay lại, hưng phấn chạy ra mở cửa, nhưng nhìn thấy người đến là Tạ Lam Án, cô không kìm được thở dài.
Tạ Lam Án cũng nhạy bén nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, anh đặt bữa sáng đã làm xong lên bàn rồi hỏi: "Sao vậy, sáng sớm đã bĩu môi đến mức có thể treo được bình dầu rồi."
Chân Lục Trà trừng mắt: "Em đâu có bĩu môi."
Tạ Lam Án tiến lên, đưa một ngón tay chọc chọc khuôn mặt đang phồng lên của cô: "Vậy đây không phải là con cá nóc đang tức giận sao?"
Chân Lục Trà nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình rồi giả vờ hung dữ cắn một cái.
Tạ Lam Án nhìn dấu răng nhạt trên ngón tay mình, cười cười, sau đó cúi người hôn nhanh lên mặt cô, nhanh đến mức Chân Lục Trà còn tưởng mình xuất hiện ảo giác. Cô đưa tay che chỗ vừa bị ai đó hôn.
"Anh, anh làm gì vậy."
"Sao, chỉ cho phép em cắn anh, không cho phép anh đáp lại sao? Hửm?" Nói xong liền kéo cô ngồi xuống bàn ăn.
Chân Lục Trà không ngờ người này còn có thể thù dai như vậy, trong lòng đang lên án thì cúi đầu đã thấy bữa sáng thịnh soạn.
Không sai, chính là thịnh soạn, đủ loại đồ ăn sáng, thậm chí còn có một ít đồ ngọt, bày ra đầy cả bàn lớn.
Chà, Chân Lục Trà nhìn đến ngây người: "Những thứ này đều do anh làm sao?"
Tạ Lam Án nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô liền cảm thấy mấy năm nay mình đi khắp nơi học nấu ăn quả không uổng phí.
"Ừm, mau ăn đi."
Chân Lục Trà ngẩng đầu nghi hoặc: "Anh không ăn cùng em sao?"
Tạ Lam Án mím môi: "Anh ăn rồi, mau ăn đi, con mèo tham ăn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook