Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần
Chương 49: Chương 49: Phượng hoàng nam và tham hư vinh 2

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Lạc

 

Ả kia lội đồ án rồi ạ.

 

Giờ mới có chương vì tôi chạy báo cáo T-T.

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Tuy đã bán đi căn nhà rồi nhưng đều là người cùng một thông, ngược lại không ai hối thúc bọn họ nhanh chóng rời đi, hai bên đều cần có thời gian chuẩn bị. Đặc biệt là căn nhà cũ kia đã bị bỏ hoang rất lâu, nếu muốn ở được thì phải sửa chữa lại một chút.

 

Người trong nhà đều có thể hỗ trợ nhau, cha mẹ Trình cũng không nhờ vả dân làng hỗ trợ mà trực tiếp kêu con cái trong nhà làm việc. Trình Tấn tuy từ nhỏ đã được đưa đi học nhưng mà luôn ở trong cái thôn này, vị tú tài kia giảng dạy cũng không bao nhiêu, vào lúc bận rộn sẽ cho học trò nghỉ hè, cho nên Trình Tấn đối với việc nhà đều rất quen tay.

 

Bất đồng với hắn, Trình Thanh Vân là trưởng tử của cái nhà này, mười ngón tay không dính nước xuân, từ lúc sinh ra đã được cưng chiều, học hành cũng được đưa lên trấn học, vừa về nhà liền chui vào trong phòng, không thèm quan tâm gì cả.

 

Gã không muốn làm việc, thì cha mẹ cũng chẳng bắt ép gã làm.

 

Loại đãi ngộ này dù là ở kiếp thứ nhất của Trình Tấn, hắn xuất chúng hơn người cũng không có khoa trương như vậy.

 

Dù hiện tại Trình Thanh Vân gây ra tai họa nhưng gã cũng chẳng thẻm thay đổi, lúc họ hành động thì gã vẫn mãi do dự đứng yên. Cha mẹ cũng quá quen với gã rồi, mà Trình Tấn lại không muốn chuyện như này cứ mãi tiếp diễn, dù là đối với người thân hay là với Trình Thanh Vân thì đều không phải chuyện tốt.

 

Hắn trực tiếp gọi: "Đại ca, huynh cầm đồ theo đi."

 

Giọng điệu vô cùng tự nhiên.

 

Quan hệ huynh hệ bọn họ xưa nay chẳng ra làm sao, thậm chỉ là còn thấy ghét nhau.

 

Bây giờ Trình Thanh Vân hại cả nhà mất tài sản, khiến người thân phải dời tới ngôi nhà xập xệ kia, dù gã không muốn làm chuyện tay chân này, những cũng biết mình đã gây ra tai họa lớn nhường nào, nên cũng không dám lười nhác như trước, do dự một chút cũng cầm cuốc và ki hốt rác đi theo.

 

Trong lòng cha mẹ vẫn còn tức giận không nguôi, với chút chuyện nhỏ đó của anh em bọ họn cũng không để tâm, dù sao cũng đều là người nông thôn, chưa tính tới chuyện làm việc nặng, chỉ chút chuyện nhỏ cỏn con mà không làm, bọn họ cũng không đến mức chiều chuộng con cái như vậy.

 

Đến nơi, họ quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, hiện trạng cũ nát vô cùng vì quanh năm không có người ở, thiếu đi nhân khí, đừng nói là so với căn nhà ngói ngọc, chỉ ngang với căn phòng rách nát thôi.

 

Cha Trình dẫn đầu thở dài nói: "Đừng nhìn nữa, nhanh chóng dọn dẹp đi, dọn nhà cho sạch sẽ, đừng có mà chiếm nhà của người ta." Nhà cũng đã bán rồi, cứ mãi chần chừ không rời đi thì chẳng có ý tứ gì.

 

Lời nói vừa thốt lên thì lập tức viền mắt của mẹ Trình đỏ lên, bà cúi đầu đi xem xét tình hình căn phòng.

 

Trình Tấn liếc mắt nhìn, nội tâm cũng có hơi xúc động những mà những thứ này chưa đủ để hắn phải ra tay hành động. Giải quyết chuyện nợ nần không khó, ở hiện đại hắn có biết không ít cách có thể kiếm tiền ở cổ đại, nhưng tình huống của Trình gia, không chỉ lấy tiền ra là có thể giải quyết được.

 

Đa số thời gian, cha mẹ đối với con cả Trình Thanh Vân đều là muốn gì được đó, cưng chiều muôn phần. Lần này Trình Thanh Vân đã gây ra đại họa lớn như thế, trừ lúc ban đầu cha Trình có đánh mấy gậy rồi bị mẹ can ngăn, về sau liền cho qua.

 

Thậm chí là hắn còn nghe thấy mẹ đang an ủi Trình Thanh Vân.

 

Với cái kiểu này của gia đình hắn, cũng khó trách tại sao Trình Thanh Vân vẫn tiếp tục dính vào cờ bạc, đánh đến mức nhà tan người mất.

 

Chưa đến nửa ngày thì râm trạng hoảng sợ vì gây ra đại họa của Trình Thanh Vân đã biến mất, bây giờ ánh mắt nhìn căn nhà cũ nát này mang theo nhiều sự chán ghét.

 

Trình Tấn: ...

 

Nhà hắn đã như vậy, nếu như hắn giải quyết giúp lần này sẽ bị mất tác dụng, thậm chi hắn còn có thể dự đoán được, bản thân hắn có kinh tế trong tay, cha mẹ và Trình Thanh Vân sẽ coi chuyện này chỉ là gió thoảng, về sau Trình Thanh Vân tiếp tục thua cược thì mẹ hắn sẽ đến khóc lóc nài nỉ để hắn bỏ tiền ra trả. Những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi.

 

Nếu hắn ra tay áp chế Trình Thanh Vân thì với tính cách của gã sẽ không thể nào được, hơn nữa cha mẹ cũng không để yên.

 

Trước mắt Trình Tấn không có ý định tách ra ở riêng, dù sao đều là người thân của mình. Đều bị Thần khí kia hại.

 

Trình Tấn nhìn sơ qua căn nhà đất trước mặt, sau đó liền bắt tay vào làm, cỏ dại trong sân mọc đầy phải được tiêu diệt. Trình Thanh Vân cũng đi theo hắn, những gã ngồi chồm hỗm trên mặt đất cả buổi chẳng làm được bao nhiêu. Sau đó vài người trong làng cũng đi đến giúp đỡ. Sau hai ngày, căn nhà nhỏ cũng được dọn dẹp tốt, mái nhà đã được lợp lại, bức tưởng đổ nát kia cũng được trát bùn lên, coi như có thể vào ở được rồi.

 

Đến lúc này lại nảy sinh ra vấn đề khác, không có đủ phòng ở.

 

Nhà bọn họ có năm người, cha mẹ Trình, con cả Trình Thanh Vân, con thứ Trình Tấn, cuối cùng là tiểu muội Trình Tiểu Thảo, mà căn nhà này chỉ có 3 phòng. Từ cái tên cũng thấy được Trình gia trọng nam kinh nữ, nhưng cũng không đến nỗi khắc khe với cô bé.

 

Bây giờ Trình Tiểu Thảo cũng đã trở thành thiếu nữ, đương nhiên sẽ muốn có một căn phòng riêng.

 

Khuôn mặt Trình Thanh Vân tỏ ra khó chịu: "Mẹ, con không thích ở chung phòng, hai người một phòng nhỏ xíu vậy sao mà ở được chứ."

 

Không chờ mẹ nói chuyện, Trình Tấn liền tranh mở lời, hắn lạnh lùng chế giễu: "Hai người không ở được, vậy sao ta thấy ngươi ở trên trấn ở chung phòng với năm người khác kia, nhiều năm qua không phải ở rất tốt sao?"

 

Học viện trên trấn của Trình Thanh Vân đều cho sáu học sinh ở chung 1 gian.

 

Trình Thanh Vân bất mãn: "Trên trấn ta đã sống cực khổ như vậy, suốt ngày bị nhét chung một chỗ với đám người, toàn là mùi mồ hôi, tất thối làm cho ta hoa hết cả mắt. Giờ vất vả lắm ta mới trở về một chuyến còn không cho ta ngủ ngon à? Ở cùng một phòng với người thì làm sao ta ôn thi khoa cử được?"

 

Trình Tấn cười cười: "Người cược mất cả cái nhà của cha mẹ, còn không biết ngại mở miệng nói chuyện ôn tập thi cử, tự bản thân ngươi nghe thử có thấy buồn cười hay không?"

 

"Ngươi!!!" Trình Thanh Vân tức giận trừng mắt lại đệ đệ.

 

"Được rồi." Cha Trình trầm mặt nói một câu: "Chuyện ra nông nỗi này rồi, anh em hai đứa còn có tâm trạng dể cãi nhau."

 

Trình Tấn im lặng không nói gì nữa.

 

Hắn không nhất thiết phải gây sự với Trình Thanh Vân, nhưng dó tính cách bản thể của hắn là như vậy, hắn cần phải giữ đúng thiết lập. May mà khi hắn đế đây đã thừa kế hết thảy ký ức cùng tính cách cho nên nguy trang chẳng hề khó khăn, thậm chí cảm giác như là bản năng vậy.

 

Mẹ Trình chờ cha Trình nói xong, giọng điệu mang theo chút oán trách với Trình Tấn: "Thằng cả đang rất khó chịu rồi, con còn gây chuyện với nó làm gì?"

 

"Mẹ à." Trình Tấn nói: "Hắn hại cả nhà thành ra như này, giờ muốn tranh phòng riêng, có thấy chỗ nào khó chịu chứ? Cái nhà nát này chỉ có ba gian phòng thôi, hắn ta muốn tranh phòng riêng là muốn đuổi ai ra khỏi nhà đây?"

 

Tuy rằng Trình Thanh Vân luôn được cưng chiều, nhưng Trình Tấn cũng là con họ, môi hở răng lạnh. Cha mẹ Trình sủng ái Trình Thanh Vân, là kiểu không để Trình Tấn gây hại đến lợi ích của Trình Thanh Vân, ví dụ như Trình Tấn gây sự với Trình Thanh Vân, mẹ Trình vẫn sẽ cho Trình Thanh Vân thêm bạc để tham gia các loại thi cử, tiền tiêu vặt lúc nào cũng được cho tận tay, cái gì ngon nhất cũng là cho Trình Thanh Vân.

 

Mấy cái đó Trình Tấn đều không có phần, có làm loạn cũng vô dụng.

 

Trình Tấn cà khịa thêm vài câu cũng chẳng sao cả.

 

Đặc biệt từ lúc còn bé, Trình Tấn luôn ẫm ĩ muốn được đi học, từ nhỏ hắn đã không phải trẻ ngoan trầm lặng. Trôi qua như vậy, cha mẹ Trình cũng quen cảnh sống chúng của hai anh em, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

 

Trình Thanh Vân thiếu kiên nhẫn chen vào nói: "Phía bên kia không phải còn căn phòng nhỏ đó à? Để cho Tiểu Thảo qua đó ở đi."

 

Trình Tấn nhìn theo hướng gã chỉ, đó là phòng chứa củi nhỏ xíu, đến cả cửa sổ cũng không có, mà trên mặt mẹ Trình cũng có ý định đó.

 

Trình Tấn giở giọng quái gở: "Ai nên ở cái phòng củi đó còn không tự biết sao? Đại ca à, lúc ta đi học có vài chỗ không hiểu lắm, chờ lát nữa huynh đến chỉ dạy cho ta được không?"

 

Khuôn mặt Trình Tấn tự tiếu phi tiếu, động tác Trình Thanh Vân ngừng lại, vốn là muốn nổi giận nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Một trong số nguyên nhân mà gã ghét đệ đệ đến vậy chính là mục tiêu kiên định của hắn, rất thích đọc sách, luôn tin rằng chỉ cần đỗ đạt là có thể thay đổi vận mệnh, nhưng vì do lão tú tài trong thôn trình độ có hạn, mà gia đình lại không đủ tiền cho cả hai anh em lên trấn học hành, cho nên Trình Tấn luôn muốn kéo hắn trở về nhà.

 

Nếu như Trình Thanh Vân thật sự nghiêm túc học hành, cho dù gã có học không xuất xắc được như Trình Tấn thì với thân phận con trưởng của gã cũng sẽ không cần phải sợ hãi bất kỳ tâm tư gì của Trình Tấn cả, cha mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận Trình Tấn thay thế gã đi học ở trấn.

 

Mà vấn đề là gã không thích học, những cũng không muốn sống yên lặng ở trên trấn.

 

Khi ở trấn, ăn chơi cờ bạc gã đều có đủ.

 

Về chuyện đọc sách thì sao? Nếu như gã có thì đã không chột dạ đến vậy.

 

Cho nên vào lúc này, nhìn thấy hàm ý uy hiếp từ Trình Tấn khiến gã nhất thời câm nín. Địa vị của gã ở nhà như thần thánh, trừ việc là trưởng tử thì còn vì gã là "người đọc sách thánh hiền", nếu như để cho cha mẹ biết gã chẳng học hành gì thì sau này gã sẽ xong đời mất.

 

Cha mẹ Trình nghe không hiểu chuyện của bọn họ, chỉ thấy Trình Thanh Vân đồng ý cũng dựa theo an bài ban đầu, hai ông bà một phòng, hai anh em một phòng, con gái Trình Tiểu Thảo một phòng.

 

Nhà ở đã dọn dẹp xong, có thể đi vào ở.

 

Ngày hôm sau, kỳ hạn trả nợ của bọn người sòng bạc cũng đã đến.

 

Mới sáng sớm, cửa nhà có tiếng rầm rầm, theo thường lệ như lần trước thì một hàng đại hán áo đen đứng ở bên ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương