Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần
Chương 48: Chương 48: Phượng hoàng nam và tham hư vinh 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Sau khi chết đi, như thường lệ Trình Tấn lại đi đến bên ngoài cung điện kia, nghe được âm thanh tranh cãi ầm ĩ.

 

Rất hiển nhiên là đối phương rất cam tức vì lần thất bại này.

 

"Tiếp tục! Ta không tin lần này lại thất bại nữa."

 

Có người muốn rút lui: "Nhưng mà hai lần trước đều thất bại rồi, hay là chúng ta đổi tiểu thế giới khác đi, trước mắt thì chúng ta hấp thụ năng lượng nguyên thủy của thế giới khác rất thành công mà."

 

Người kia tức giận phản bác: "Sức mạnh của mấy thế giới nhỏ đó đều bị Thần khí hấp thụ hết rồi, chúng ta nhận lại được bao nhiêu chứ?"

 

"Ngươi nghĩ Hồng Mông tử khí dễ tìm à? Cơ hội ngay trước mắt cũng không biết nắm lấy, khó trách đến bây giờ ngươi vẫn mãi là kẻ vô dụng."

 

"Ngươi nói ai vô dụng?" Người bị mắng chịu không nổi nói.

 

Sau đó hai người bắt đầu tranh cãi.

 

Trình Tấn lắng nghe, cũng hiểu đại khái là hắn và lc sau khi chết sẽ luôn được chuyển thế, đến những tiểu thế giới vừa được hình thành, hình như họ rất có ích cho viện phát triển của thế giới đó. Những người này cũng vì trên người lc có đồ tốt nên vẫn luôn bám riết không buông.

 

Sau một phút chốc, trước mắt Trình Tấn tối sầm lại, sau đó lại nhập vào một thân thể mới.

 

Sau đó hắn tiếp thu toàn bộ ký ức như thường lệ.

 

Phong cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, quy trình này đã xảy ra ở hai thế giới trước, Trình Tấn đã có kinh nghiệm, thậm chí là hắn thoải mái nhàn hạ mà xem lại những gì đã xảy ra trong dòng chảy thời gian.

 

Tuy tốc độ của thời gian rất nhanh, nhưng hắn lại không cảm thấy chóng mặt, đôi mắt vẫn nhìn rõ, dĩ nhiên là hắn không thể nào mà chậm rãi nhìn rõ từng chi tiết được, chỉ có thể nhìn vài mảnh ghép.

 

Cho đến khi thời gian dừng lại, Trình Tấn nằm trên giường lần nữa mở mắt, sau đó nhìn xung quanh một chút.

 

Tiểu thế giới này mang bối cảnh cổ đại, cũng giống như thế giới đầu tiên của hắn, ngoài trừ nam nữ bình còn còn có thêm một loại nữa gọi là ca nhi, mang theo đặc điểm của nam tư nhưng có thể sinh con. Mà hiện tại theo như ngôn ngữ hiện đại mà hình dùng thì hắn và người yêu bị thay đổi thanh phượng cùng kẻ ham vinh ngại bần.

 

Phượng hoàng nam chính là hắn, Trình Tấn.

 

Còn kẻ ham hư vinh kia chính là người yêu hắn, Triệu Tiểu Vũ.

 

Theo phát triển của thế giới gốc, hắn không phải là phượng hoàng nam, Triệu Tiểu Vũ cũng không chê nghèo yêu giàu, bọn họ là người cùng một thôn, tuy rằng chưa trò chuyện được nhiều nhưng mà tiếp xúc lâu dần cũng yêu thích nhau, cho nên chờ đến khi đủ tuổi thì cha mẹ hắn cũng nhanh chóng tìm bà mối đến Triệu gia cầu hôn, nhà bên cũng nhanh chóng đồng ý.

 

Hai người bên nhau kết hôn sinh con, điều kiện gia đình tốt nên cuộc sống hằng ngày trải qua hạnh phúc.

 

Trong cuộc đời họ có một đoạn nhạc đệm không đáng quan trọng, đó là trong thôn có một ca nhi cũng để mắt đến Trình Tấn, trực tiếp theo đuổi nhưng mãi Trình Tấn không chịu đáp ứng. Vị ca nhi này theo đuổi người khác lộ liễu nên thanh danh ở trong thôn không tốt, dù điều kiện gia đình của y cũng tốt, cha là tú tài nhưng người trong thôn thấy y là kẻ không có tự trọng, trước mặt bàn dân nói "ta thích ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý thì chuyện gì ta cũng làm theo", thậm chí còn trực tiếp chạy đến phòng của người ta cởi quần áo, cho nên thôn thôn đồn đãi y là loại người tà tâm bất chính.

 

Dẫn đến việc trong thông không ai dám cưới y, cuối cũng là cha y hạ mình hòa giải gả y cho một học sinh.

 

Người này tính tình thật thà, lại trầm mặt ít nói, cũng không có tài hoa gì, gia cảnh bần hàn, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn mình gã, còn vị ca nhi kia tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa cho nên chỉ có thể oán hận gả đi.

 

Đó là tuyến phát triển nguyên bản của thế giới, nhưng bây giờ nó đã bị sức mạnh của thần khí thay đổi, thế giới bị biến đổi vặn vẹo.

 

Trong thế giới này hắn và người yêu biến thành phượng hoàng nam và kẻ ham hư vinh.

 

Vị ca nhi tỏ tình đó trở thành nhân vật chính của thế giới, bị hắn – phượng hoàng nam – sau thi đậu trạng nguyên ruồng bỏ, sau đó liền trọng sinh.

 

Dĩ nhiên trong thế giới thì phu quân của y vẫn là học sinh gia cảnh nghèo hèn đó, một người trầm mặc ít nói, không gì nổi bật lại biến hóa thành người có tài hoa, ẩn giấu tài nghệ đồng thời lại là kẻ thâm tình sủng ái thê tử.

 

Cuối cùng thì bốn người bọn họ tụ lại thành hai tổ hợp đối lập, vai chính thì càng ngày càng tỏa sáng, còn hai người bọn hắn là vai chính nguyên bản thì càng ngày càng lụi tàn.

 

Trình Tấn:...

 

Nghĩ nghĩ lại nội dung thế giới này, sau đó Trình Tấn rời rời, đến chào hỏi cha mẹ mình.

 

"Dậy rồi thì đến ăn cơm đi." Cha Trình nói một câu.

 

Trình Tấn yên lặng đi đến ngồi, sau đó hỏi: "Đại ca còn chưa trở về sao ạ?"

 

Trong thế giới này hắn còn có một anh trai và em gái. Đại ca luôn lên trấn đọc sách, cha mẹ vô cùng coi trọng đứa con trai trưởng này. Mà hắn là con trai thứ hai, khi còn bé đã rất gian xảo, hắn biết chỉ có đọc sách mới có lối ra, còn có thể không cần làm việc vất vả, cho nên nháo nhào đòi đi học.

 

Tuy trong thôn nhà hắn tuy rằng khá giả, tiền cung cấp cho đại ca đi học cũng đã tiêu tốn rất nhiều rồi, nếu như hắn còn muốn đi học thì về sau cái nhà này cũng khó mà kham nổi số tiền đó.

 

Hơn nữa, đại ca hắn ở trên trấn có làm chút chuyện xấu, làm gì muốn cùng đi học chung với đệ đệ cơ chứ, lỡ đâu đệ đệ về nhà cáo trạng với cha mẹ thì gã sẽ xong đời mất. Cho nên đại ca đã thổi gió bên tai cha mẹ để họ không đưa Trình Tấn lên trấn học nữa.

 

Nhưng cũng không thể không cho Trình Tấn đi học được, hắn sẽ làm ầm lên. Nhà họ có hai người con trai, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, dù họ có coi trọng con lớn hơn nhưng trong nhà vẫn có kinh tế dư dả cũng không ngại chiều chuộng con trai thứ nhiều một chút.

 

Cho nên họ suy nghĩ, quyết định đưa Trình Tấn đến chỗ tú tài trong làng để học hành.

 

Cái này chính là lý do vì sao hiện tại Trình Tấn còn ở nhà.

 

Hôm qua, trường học trên trấn của đại ca học sinh nghỉ hè nên Trình Tấn mới hỏi vậy.

 

Cha Trình không trả lời, mẹ Trình lại lên tiếng: "Chưa có về, hôm qua ta có đi hỏi han một chút rồi, nghe nói là hôm nay sẽ trở về."

 

Trong thôn cũng có vài người học cùng trường với đại ca hắn, thế nhưng bọn họ lại bị đại ca hắn uy hiếp, không dám nói nhiều, cho nên đến bây giờ cả cha mẹ và mọi người trong thôn đều không biết được đại ca hắn sinh sống ở trên trấn như thế nào cả. Họ còn tưởng mọi chuyện giống như đại ca nói, gã xếp hạng khá ở trường, chỉ cần đọc sách thêm vài năm là có thể thi đậu tú tài.

 

Còn về việc sao phải học hành nhiều năm thì dân làng cũng không quan tâm, con đường thi cử này đầy rẫy chông gai, nghe nói có người tóc trắng xóa vẫn còn ôn thi kia kìa, nói đâu xa trong thôn họ có một lão gia đã thi đậu tú tài nhiều năm rồi, bây giờ lũ trẻ cũng đã lớn mà ông ấy vẫn còn đi thi.

 

Có thể thấy được con đường thi cử này có bao nhiêu khó khăn.

 

Chỉ cần học hành vài năm mà có thể thi đậu tú tài thì cũng đã không tệ.

 

Thế nhưng Trình Tấn biết, chờ thêm một lát nữa, không chỉ cha mẹ mà tất cả người trong thôn đều sẽ biết được bộ dạng thật sự của đại ca hắn ở trên trấn, đồng thời tài sản nhà hắn đều không thể giữ lại được gì. Hắn cẩn thận nhìn từng chiếc gạch xanh lớn trên mái ngói, lại nhớ tới ngôi nhà đổ nát bị bỏ hoang ở đầu thôn bị rêu xanh bám đầy tường kia.

 

Sau đó hắn liền hốc nhanh cơm vào mồm, nếu còn không ăn thì sợ là không còn ăn được nữa.

 

Quả nhiên, hắn vừa đặt chén cơm xuống thì cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh ầm ầm vang lên không dứt, có thể nghe ra người đứng ngoài đó không có nhiều kiên nhẫn tính tình thô lỗ, mẹ hắn nghe thấy liền cau mày, hét lớn: "Ai đó? Gõ vậy để gọi hồn người ta à."

 

Nói xong liền đứng lên đi mở cửa.

 

Trình Tấn cũng muốn đứng lên đi theo nhưng mà nếu làm vậy thì có chút lộ liễu, nhìn như là hắn biết trước có chuyện gì đó vậy, mà mẹ hắn cũng không có chuyện gì nên hắn ngồi yên hướng mắt nhìn về phía cửa lớn.

 

Mẹ Trình mở cửa, lúc đầu trong miệng vẫn còn đang hung dữ nhưng vừa mở cửa là sợ hết cả hồn, lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa là ngã ra sau, miệng lắp bắp: "Ngươi... các người đến đây làm gì?"

 

Mấy người cao to mặc đồ đen đạp cửa đi vào, cười hả hả, cả người toát ra khí thế hung hăng.

 

"Bọn ta là người của Trường Nhạc phường, con trai nhà các người thiếu nợ năm trăm lượng bạc trong sòng bạc của bọn ta, ta đến đây để đòi nợ."

 

Vừa nói gã vừa lôi đại ca của Trình Tấn ném xuống đất.

 

Đại ca của Trình Tấn, Trình Thanh Vân, không biết là hôn mê hay sao mà nằm cả nửa ngày không có động tĩnh.

 

Mẹ hắn nhìn thấy con cả liền nhào tới khóc thảm thiết: "Con ơi, con làm sao vậy? Con không bị làm sao chứ? Lũ trời đánh các ngươi làm gì con trai ta vậy hả?"

 

Vừa gào xong lại nhìn đám đại hán áo đen cả người tỏa ra lệ khí, bà lập tức nín lăng, chỉ dám nhỏ giọng thút thít rơi lệ.

 

Trình Tấn đi đến bên ngồi xổm cạnh mẹ hắn, nhìn thoáng qua anh trai, cũng không bị gì, đôi mắt vẫn mở to nhưng không chịu đứng dậy.

 

Trước cửa nhà đã có không ít người vây tới, chỉ là do bị vướng đám đại hán nên không dám tiến lại gần.

 

Truyện chỉ được đăng tải tại W KhitVHa và TYT Vũ Hạ

 

Tên cao to kia mở miệng nói: "Các ngươi đừng khóc lóc nữa, Trình Thanh Vân ở Trường Nhạc phường đánh bạc bao lâu nay, hắn thiếu nợ bọn ta đã ba tháng nay, đến hôm nay bọn ta mới tìm đến nhà. Sòng bạc bọn ta cũng có quy tắc, chỉ cần các ngươi trả đủ thì việc này coi như xong, bọn ta sẽ không động đến một cọng tóc nào."

 

"Nếu như... Các ngươi không trả nợ thì ta sẽ phải chặt bớt một ngón tay của hắn, đến lúc đó đừng trách tại sao bọn ta không khách khí."

 

Tất nhiên là chặt tay thì không cần trả nợ nữa, chỉ là để cho các ngươi thư thả ít ngày, sau đó sẽ vào nhà các ngươi đập phá, kéo nữ quyến trong nhà bán vào thanh lâu tiếp khách, lấy không chừa lại thứ gì, sau đó sẽ cứ cách vài ba ngày đến quấy phá.

 

Cũng không phải là không có biện pháp, chỉ cần chia hộ, đoạn tuyệt quan hệ là có thể tránh khỏi chuyện này, nhưng vào lúc này sợ là sòng bàn không chỉ muốn tay mà còn là cái mạng của đại ca hắn.

 

Mẹ hắn vừa nghe xong liền bị dọa cho hoảng, năm trăm lượng bạc, đó không phải là con số nhỏ, trong nhà lấy đâu ra năm trăm lượng a, thế nhưng không thể nào chém đứt ngón tay của Thanh Vân được, con trai bà vẫn còn muốn thi đậu tú tài a.

 

Đại hán nói xong, nhìn quanh bốn phía rồi nói: "Hôm nay ta đến là để thông báo cho các ngươi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ đến lấy bạc, nếu sau ba ngày các người không đưa tiền thì..." Đại hán cười lạnh một tiếng: "Thì chớ có trách chúng ta lòng dạ độc ác."

 

"Các ngươi đừng mơ trốn chạy, quanh đây đều có người của bọn ta, có muốn trốn cũng không được mà hậu quả còn nghiêm trọng hơn."

 

"Ba ngày sau, một là trả tiền, hai là đưa người."

 

Nói xong, đại hán đưa người rời đi, đám người vây xem từ xa thấy vậy cũng nhanh chóng giải tán, chỉ sợ bị vạ lây chọc phải phiền toái.

 

Những lời mà đại hán nói lúc nãy, mọi người ở đó đều nghe thấy hết, ngay lúc này họ bàn tán sôi nổi.

 

Chu Văn Khanh, tức là vị vai chính trọng sinh kia cũng ở trong đám người vây xem, y liếc nhìn cảnh bi thương trong sân nhà Trình gia, lại nhìn sang vị ca nhi cách đó không xa, cười lạnh một tiếng liền rời đi.

 

Mà cái người mang tính hư vinh theo đuổi Trình Tấn cũng ở đó, y xoắn xuýt nhìn Trình Tấn, cắn môi một cái, không biết nên làm thế nào. Sao Trình gia lại thành như vậy a, tận năm trăm lượng bạc, nếu như Trình gia chịu trả vậy thì họ chẳng còn giàu có nữa, nói không chừng nghèo đến không còn một xu dính túi, vậy y... có nên theo đuổi Trình Tấn nữa không đây.

 

Biết đâu... biết đâu Trình gia từ bỏ đứa con này, mặc kệ sống chết của gã thì sao?

 

Lại dám dính cờ bạc vào người thì có chết cũng đáng đời.

 

Nếu vậy thì toàn bộ Trình gia đều thuộc về Trình Tấn rồi!

 

Nghĩ đông nghĩ tây hết nửa ngày, Triệu Tiểu Vũ cũng không nghĩ ra được gì, đành mang theo rối rắm mà rời đi.

 

Bên trong Trình gia, mẹ Trình ôm lấy con cả khóc than trời đất, Trình Thanh Vân cũng gào khóc, cầu khẩn nói: "Mẹ, mẹ ơi, người nhất định phải cứu lấy con, nếu như chúng ta không trả bạc, bọn họ sẽ đánh chết con đó."

 

"Mẹ à..."

 

Mẹ Trình khóc rống: "Con trai ngoan của ta ơi, sao con lại vào sòng bạc để chơi cờ bạc chứ, những ngày tháng sau này chúng ta phải làm sao bây giờ đây!"

 

Mà người ngồi ở bàn nãy giờ không nhúc nhích, thật ra ông bị tin tức làm cho kinh ngạc cộng thêm hoảng sợ, thân thể cha Trình mềm nhũn không thể nhúc nhích, hiện tại cũng đã vơi bớt, ông nhìn quanh rồi cây lấy gậy đuổi bò mà đánh tới: "Ai cho ngươi đi đánh bạc hả, ai cho ngươi đi đánh bạc, sao mà ngươi không chết luôn trong cái sòng bạc đó luôn đi hả."

 

Cha Trình thường xuyên làm nông, sức lực rất lớn, đánh cho Trình Thanh Vân gào khóc ầm ĩ, vốn là gã còn muốn chịu đựng nhưng đánh quá đau, gã không nhịn được phải chạy trốn: "Cha, đừng đánh, đừng đánh nữa, con biết sai rồi, đã biết sai rồi ạ."

 

Mẹ Trình chạy đến ngăn cản: "Đừng đánh, đừng có đánh nữa, giờ có đánh nó thì có ích lợi gì? Còn không mau mau nghĩ cách đi, lẽ nào ông muốn để đám người đó chặt ngón tay Thanh Vân nhà ta à."

 

Năm trăm lượng bạc lận đó, tuy trong nhà có của ăn của để nhưng cha Trình biết rõ nếu như trả thì cái nhà này sẽ chẳng còn lại thứ gì cả.

 

Thế nhưng đó cũng là trưởng tử của mình, cha Trình sẽ không để họ chặt đi ngón tay gã.

 

Trình Tấn thở dài trong lòng, hắn biết cha mẹ rất cưng chiều đại ca, nhưng dính vào cờ bạc này khó mà bỏ được, sau này đại ca hắn sẽ còn tiếp tục đánh bạc, trong nhà sẽ nghèo rớt mồng tơi, muội muội cũng sẽ bị bán đến thanh lâu, thậm chí là hắn cùng người yêu cũng sẽ bị liên lụy, hắn không còn cách nào để tiếp tục đi học nữa chớ nói chi đến việc đi thi lấy trạng nguyên.

 

Xem cái bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của đại ca, hắn muốn cha hắn đánh thêm mấy gậy nữa, nhưng mà hắn dám nói cha đánh tiếp thì không chừng sẽ đánh luôn cả hắn nữa.

 

Trong nguyên tác, đại ca của hắn cũng không bị khuếch đại lên như vậy, tuy tình cảm anh em họ không tính là tốt đẹp nhưng cũng không thể nói là tệ được, chỉ là không quá thân quen do ít ở cạnh nhau thôi. Đại ca hắn thiên về khôn khéo, biết vài trò không vặt, cũng thích chơi đỏ đen nhưng không bao giờ chơi quá lớn, tuy không ít lần thua bài nhưng cũng không đến mức phải tán gia bại sản như vậy, cuộc sống cũng coi như an ổn.

 

Bây giờ hắn có chút hoang mang.

 

Chuyện cai nghiện cờ bạc ở thời hiện đại hắn cũng có nghe qua chút ít, nhưng với mức độ của đại ca hắn thì có vẻ như không còn hy vọng nữa rồi, chỉ còn chờ đợi sức mạnh thần khí suy yếu để đại ca có thể trở lại bình thường.

 

Thời hạn chỉ có ba ngày quá gấp, nhà bọn họ không có nhiều ngân lượng như vậy, không dám làm lỡ nhiều thời gian, cha mẹ Trình gấp rút xoay sở tiền bạc, thậm chí không có thời gian bàn bạc lại với con cái.

 

Đây cũng chẳng phải chuyện Trình Tấn nên quản, tiền bạc đều do người lớn trong nhà quản lý, nếu hắn để ý nhiều thì sẽ bị đại ca hoặc là cha mẹ nghĩ rằng hắn thèm muốn tiền bạc trong nhà.

 

Thứ đáng giá trong nhà chủ yếu chính là căn nhà mái ngói xanh này, được sửa sang cực kỳ đẹp, có nhiều gian phòng. Vốn là cha mẹ Trình dự tính sau này có con cháu cùng con dâu cháu dâu sống cùng với nhau, đại gia đình đông đúc náo nhiệt.

 

Hiện tại chỉ có thể đem nó bán đi.

 

Ngoại trừ căn nhà còn có ruộng đất, thế nhưng ruộng đất là gốc rễ của người nông dân, đặc biệt là nông dân cổ đại, nếu như không phải không còn lựa chọn nào thì họ tuyệt đối không bán đi.

 

May mắn ngôi nhà họ xây dựng rất to và đẹp, bán đi sẽ có không ít bạc, thêm vào một ít tiền có trong nhà thì vẫn có thể gom đủ năm trăm lượng.

 

Ngôi nhà được bán cho trưởng thôn, nhà ông ấy nhiều người, đã sớm dự tính làm căn nhà lớn mà mãi do dự không quyết, bây giờ Trình gia muốn bán căn nhà này, họ liền quyết định mua lại. Ngôi nhà của Trình gia là số một trong thôn, không ai không ngưỡng mộ.

 

Hơn nữa căn nhà được quét dọn rất tốt, không có chỗ nào hư hỏng hay xuống cấp, nhìn qua sạch sẽ vô cùng, giá cả cũng rẻ hơn so với việc tu sửa lại một căn nhà, vừa tiết kiệm thời gian lẫn tiền bạc.

 

Người có thể mua được căn nhà đã ít, người muốn mua lại càng ít, nhưng mà Trình gia đang cần tiền gấp, thông trưởng dù sao cũng là người đứng đầu, ông hiểu cho hoàn cảnh của Trình gia nên cũng không cố gắng ép giá họ, đưa ra một cái giá tương đối và cũng làm chủ giao ngôi nhà cũ nát ở đầu thôn cho họ đến ở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương