Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1053: Tranh của Đường Vũ Lân
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Ta đã tiến vào trong top tám rồi, có điều trận chiến ngày hôm nay cũng có chút nguy hiểm, không nghĩ đến là đối thủ lại có thể dùng hồn kỹ của mình để trực tiếp đem công kích thuộc tính hoả đưa vào bên trong cơ giới luôn chứ, cũng may là đối phương có muốn đạt được ý định đó thì cũng có chút không dễ, trong lúc ta đang cố gắng gia trì cho sức phòng ngự của mình thì cũng đồng thời điều khiển Hoàng Kim Long Thương dùng một kích đánh bại đối phương."
"Ừm, ừm. Ba ba, người phải cẩn thận đó. Không có chuyện gì là tốt rồi, đợi cuộc thi đấu của người kết thúc xong thì lại đến tìm ta, đến lúc đó phải ở lại với ta vài ngày đó."
"Được, nhất định là vậy. Vậy thì ngoan nhé. Hôm nay muội có ăn cái gì ngon không?"
Nghe được âm thanh của Cổ Nguyệt Na, trong lòng Đường Vũ Lân ngay lập tức tràn ngập cảm giác ấm áp.
Lại trò chuyện một lúc nữa mới cúp máy. Đường Vũ Lân mặc quân trang vào, đi ra ngoài Huyết Thần doanh, lại đến giờ uống cà phê buổi chiều của hắn rồi.
Khi hắn đến quán cà phê, hắn kinh ngạc phát hiện ra, vị trí mà thường ngày mình hay ngồi đó đã có người khác ngồi rồi. Người đó cũng chính là Đại tá Thiên Trạch mà hắn đã từng gặp qua.
Đường Vũ Lân đi tới, hắn ngồi ở đối diện đối phương, gọi một cốc cà phê đen.
Ánh mắt của Thiên Trạch có vẻ như có chút lạc lõng, hai tay cầm lên cốc cà phê, nhíu mày lại.
Trong lòng Đường Vũ Lân khẽ động, nói: "Ngươi tìm ta sao?"
Thiên Trạch ngước đầu lên nhìn hắn, nói: "Số sáu mươi sáu có phải là ngươi không?"
"Ừm." Đường Vũ Lân gật đầu, mọi người đều là người trong cùng một quân đoàn cũng không có gì phải dấu diếm cả.
Thiên Trạch gật đầu, nói: "Ta không có lọt vào trong top mười sáu trong cuộc thi đấu cơ giáp, ngươi quả thật nếu so với ta thì còn mạnh hơn. Có điều, nếu như trong cuộc thi đấu tiếp theo của cuộc thi hồn sư chúng ta có thể gặp lại nhau. Vậy thì hi vọng là ta có thể thấy được thực lực chân chính của ngươi. Ở bên trong cuộc thi hồn sư, ta thấy ngươi chưa bao giờ từng dùng qua năng lực chiến đấu của cơ giáp. Ngươi là đang che dấu thân phận của bản thân sao?"
Trong lòng Đường Vũ Lân khẽ động, nói: "Trong chiến đấu, ta chỉ có thể sử dụng năng lực thích hợp nhất đối với tình huống đó mà thôi."
Thiên Trạch một ngụm uống hết cà phê còn lại ở trong cốc, hắn gật đầu với Đường Vũ Lân, hắn đứng dậy, sải bước rời đi.
Đường Vũ Lân thầm nghĩ: "Thật sự là một người kỳ quái mà! Dường như hắn còn rất hiếu thắng nha. Hắn là muốn cạnh tranh cùng với ta sao?"
Sự xuất hiện của Thiên Trạch cũng không có phá hỏng tâm trạng vốn đang rất tốt của Đường Vũ Lân.
Cà phê đã được đưa tới, hương thơm ngào ngạt bay tới trước mặt hắn, hắn không khỏi cầm cốc cà phê lên uống xuống một ngụm nhân lúc nó còn đang nóng, để cho hương thơm này ngay lập tức tràn ngập ra hết khoang miệng của hắn.
"Chúc mừng ngươi." Lúc này một giọng nói ôn nhu ở ngay bên cạnh vang lên.
Đường Vũ Lân quay đầu lại đưa mắt nhìn, mới nhìn thấy người đi đến bên cạnh mình lại chính là Long Vũ Tuyết.
Có vẻ như là nàng ấy đã trở lại bình thường rồi. Xét cho đến cùng thì nàng cũng là một người quân nhân, tố chất tâm lý ắc hẳn so với người thường thì phải nói là mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Đa tạ. Ngồi xuống đi, có muốn uống cái gì không? Ta mời." Đường Vũ Lân mỉm cười nói.
Long Vũ Tuyết ngồi ở phía đối diện Đường Vũ Lân, gọi một cốc cà phê hương hạt dẻ, thứ mà nàng hay yêu thích nhất, nàng nhìn về phía Đường Vũ Lân, nói: "Ngươi có ảnh của nàng không?"
"Ảnh gì?" Đường Vũ Lân ngây ngốc người lại, hỏi lại một câu. Ở bên trong trí nhớ của hắn, bức ảnh dường như cũng không có xuất hiện qua vài lần.
Nhưng ngay lập tức hắn đã bị làm cho xúc động rồi. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, bản thân mình đã rất lâu rồi không có về nhà, vẫn còn có ảnh của ba mẹ cùng với ảnh của Na Nhi nữa, lâu rồi vẫn chưa được nhìn lại!
Từ sau khi rời nhà, hắn còn chưa bao giờ chụp ảnh. Đột nhiên ngay lúc này hắn lại có cái loại suy nghĩ muốn nhanh chóng quay về nhà đến mãnh liệt. Đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, cha và mẹ vẫn bạc vô âm tín. Cũng không có nhìn thấy hình ảnh của bọn họ, hắn thậm chí đã nhanh chóng quên đi hình dáng của bọn họ trông như thế nào luôn rồi.
Long Vũ Tuyết kinh ngạc phát hiện ra, người ngồi ở ngay phía trước mặt mình mới khoảnh khắc trước vẫn còn rất tươi tắn, rạng rỡ thế mà giờ đây ở trong đôi mắt của đối phương đột nhiên lại đỏ lên, mơ hồ còn có chút nước mắt chảy ra ở trong đó nữa.
"Ngươi không sao chứ? Đừng nói là ngươi và nàng ta đã xảy ra chuyện gì rồi đó nha?" Nàng lo lắng hỏi hắn một câu.
Đường Vũ Lân thở dài một hơi, khôi phục lại tâm tình ở trong lòng mình lại một chút, hắn lắc lắc đầu, đáp: "Không phải. Là do ngươi nhắc đến tấm ảnh nên cái đó khiến cho ta nhớ lại người nhà của mình mà thôi."
Long Vũ Tuyết nói: "Ta cũng chưa từng bao giờ nghe ngươi đề cập đến người nhà của ngươi nha, bọn họ đã"
Đường Vũ Lân cười khổ một tiếng, nói: "Ta từ lúc rất nhỏ đã bị thất lạc cha mẹ rồi, ta cũng không biết là bọn họ đã đi đến nơi nào nữa, chỉ là mơ hồ có thể đoán ra được là bọn họ dường như là đã bị bắt đi rồi. Ta nỗ lực tu luyện như vậy chính là muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, một phần lý do trong đó cũng chính là bởi vì muốn tìm thấy được bọn họ."
Long Vũ Tuyết thất thanh nói: "Sao có thể như vậy chứ? Ngươi có manh mối gì không?"
Ánh mắt Đường Vũ Lân hơi nheo lại, nhè nhẹ lắc đầu, nói: "Vẫn không có. Có điều, ta nhất định là có thể tìm ra được."
Long Vũ Tuyết nói: "Ngươi có tấm ảnh nào của nàng ấy không?"
Đường Vũ Lân lại lần nữa cười khổ, nói: "Ta thật sự là bị câu hỏi này của ngươi làm cho bối rối đi rồi, ngươi nói thì ta mới đột nhiên phát hiện ra là chúng ta đến ngay cả một tấm ảnh chụp chung cùng với nhau cũng không có nữa. Ta thật sự là đã nợ nàng ta quá nhiều rồi mà. Đợi lần tới khi gặp nàng, ta nhất định phải cùng chụp chung với nàng một tấm mới được, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi xem."
Long Vũ Tuyết cười nhạt, nói: "Ta chỉ là muốn xem xem, rốt cuộc là người mà ta thua sẽ trông như thế nào mà thôi."
Trong lòng Đường Vũ Lân khẽ động, nói: "Ta vẽ cho ngươi xem nhé." Hắn thầm nghĩ: "Nàng ta vẫn còn chưa từ bỏ sao?"
"Được!"
Nhờ người nhân viên phục vụ đem giấy bút ra, Đường Vũ Lân chầm chậm vẻ lên trên đó, nói về phương diện hội hoạ thì cũng không phải là sở trường mà hắn đặc biệt giỏi, nhưng cũng đừng quên rằng thân là một hồn sư cường đại, hắn cũng đã từng học qua cách khắc hoạ các trận pháp hạch tâm, đặc biệt là đối với việc khống chế lực bàn tay của mình thì hắn lại càng là có khả năng khống chế siêu mạnh đối
với nó. Chỉ là đem hình ảnh đã có ấn tượng rất sâu sắc ở bên trong đầu mình miêu tả ra thôi, hắn vẫn là có thể miễn cưỡng làm được điều này.
Long Vũ Tuyết ngồi ở phía đối diện, nàng quan sát Đường Vũ Lân tỉ mỉ vẻ từng nét bút để phác thảo ra chân dung của tịch đình mà bản thân mình vẫn chưa thấy qua bao giờ, ở trong lòng nàng đột nhiên có chút cảm giác chua xót không thôi. Những ngày vừa rồi nàng thật sự rất là đau khổ, ở trong đời lần đầu tiên thích phải một người nam nhân, thế mà đối phương lại đã có bạn gái rồi.
Mẫu thân thường hay nói với nàng, nếu thích một người rồi thì phải nhất định phải quyết tâm giành giật lấy. Nếu có năng lực vậy hãy kéo hắn ta về lại phía mình. Sau khi nàng ta suy nghĩ cẩn thận xong thì mới cuối cùng mới lấy lại dũng khí, lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Đường Vũ Lân như ngày hôm nay.
Chỉ là phác thảo đơn giản ra chân dung của một người mà thôi nên cũng không có mất quá nhiều thời gian lắm, không lâu sau, một bức vẽ đơn giản ở trên tờ giấy đã xuất hiện ra ở trước mặt Đường Vũ Lân.
Nhưng sau khi vẽ xong bức tranh này, Đường Vũ Lân khi nhìn lại người xuất hiện ở bên trên bức tranh thì đột nhiên hắn sửng sốt không thôi.
Bởi vì người xuất hiện ra ở trên bức tranh không phải là Cổ Nguyệt Na.
Nàng ấy không quá xinh đẹp, nhưng có đôi mắt sáng ngời, nàng cũng không quá tuyệt sắc nhưng lại có khí chất rất phi thường.
Nhưng những gì xuất hiện ra ở dưới nét vẽ của hắn, đó chính là người đã cùng hắn lớn lên, là thiếu nữ đã luôn luôn chỉ mở lòng ra với hắn mà thôi.
Cổ Nguyệt! Là Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân có chút ngây ngốc ra, mãi cho đến bây giờ, hắn đều không thể hiểu rõ tại làm sao mà Cổ Nguyệt lại có thể biến thành Na Nhi được cơ chứ, mà Na Nhi thì dường như là đã hoàn toàn mất tích đi rồi.
Hắn chỉ có thể mơ hồ đoán ra được, ở giữa các nàng chắc hẳn là có một mối quan hệ nào ở trong đó. Nhưng mà trí nhớ của Cổ Nguyệt Na cũng không có cách nào có thể khôi phục lại được vì thế nên hắn cũng không có cách nào có thể hỏi ra được bất cứ thông tin nào cả.
Người bản thân mình yêu dù sao cũng vẫn là Cổ Nguyệt!
Long Vũ Tuyết lúc này đã tiến lại gần phía bên cạnh hắn, nàng nhìn thấy được tướng mạo của người ở trên bức hoạ, trông cũng không có gì xuất chúng hơn so với bản thân nàng cả, nàng cũng không khỏi mà khẽ nhíu mày.
Không phải là do Cổ Nguyệt không đủ đẹp mà là bởi vì ở trong mắt của Đường Vũ Lân khi xem bức tranh này, biểu cảm của hắn lại vô cùng ôn nhu, tràn đầy cảm tình đối với người ở trên bức tranh.
Một cảm giác mất mát mạnh mẽ trong chớp mắt đã bao trùm lấy suy nghĩ của Long Vũ Tuyết, cảm giác chua xót từ bên trong tim ngay lập tức đã lan tràn ra, nàng đã không thể nói ra được lời nào cả. Nàng cũng biết rất rõ, bản thân mình thật sự là đến ngay cả một chút cơ hội thôi cũng đã không có rồi. Cô gái ở trong bức tranh này, hình ảnh của nàng ta vốn đã khắc quá sâu vào bên trong tâm trí của hắn rồi, rất sâu, sâu đến nổi mà căn bản là không có ai khác có thể thay đổi được điều đó cả.
Đường Vũ Lân thất thần đến nỗi hắn còn không nhận thức được là Long Vũ Tuyết đã rời đi từ khi nào, ánh mắt của hắn vẫn luôn đang ngắm nhìn khuôn mặt của Cổ Nguyệt ở trên bức tranh. Cổ Nguyệt, bản thân dường như là mãi mãi sẽ không gặp lại được khuôn mặt quen thuộc đó nữa rồi. Cùng lúc này, ở trong đầu hắn, dung nhan của Cổ Nguyệt Na đang dần dần đang xếp chồng lên khuôn mặt của Cổ Nguyệt ở ngay trước mặt, ở trước mắt hắn dường như đã trở nên có chút mơ hồ, trong lòng hắn thậm chí còn không biết được là bản thân mình rốt cuộc là hắn thật sự yêu ai đây nữa, nhưng phần tình cảm này lại vô cùng sâu sắc đến như thế.
Cà phê cũng đã nguội rồi, đây là lần đầu tiên mà Đường Vũ Lân lại lãng phí cái hương thơm cà phê mà mình yêu thích như vậy đó. Hắn cẩn thận đem bức tranh gấp lại, đem bỏ vào túi
Lại nhớ đến nàng ấy rồi.....
Vòng đầu tiên của vòng chung kết cuộc thi đấu Tinh Đấu Chiến Võng toàn Liên Bang đã kết thúc, top tám tuyển thủ mạnh nhất đã được lộ diện. Điều này cũng khiến cho không khí của cuộc thi đấu càng lúc càng trở nên thêm phần kịch tính hơn.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Đường Vũ Lân ở trong cuộc thi này tuyệt đối là một nhân vật được chú đến nhiều nhất, nhưng hắn cũng không phải là người duy nhất nổi bật ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook