Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1049: Thiên Trạch
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chủ đề được quan tâm nhất trên toàn đại lục trong thời gian gần đây đều xoay quanh cuộc thi khiêu chiến Tinh Đấu Chiến Võng toàn liên bang. Đến giai đoạn chung kết, được liên bang cố ý tuyên truyền, lúc này cuộc thi đã trở thành một sự kiện lớn trên toàn liên bang.
Trong quân đoàn Huyết Thần cũng không ngoại lệ. Ở giai đoạn chung kết, sau khi vòng mười sáu kết thúc, trong số tám người mạnh nhất có hai người thuộc quân đoàn Huyết Thần. Một người đương nhiên là Đường Vũ Lân, mà người còn lại chính là trung đoàn trưởng Cận Vệ trung đoàn của quân đoàn Huyết Thần, Thiên Trạch.
Thiên Trạch chậm rãi đi vào khu nghỉ ngơi, yên lặng tới quán cà phê và gọi một ly cà phê đen.
Lúc này trong quán cà phê đã kín chỗ. Mọi thứ được phục vụ ở quân đoàn Huyết Thần đều là tốt nhất, cà phê cũng không ngoại lệ. Y liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra tất cả các bàn đều có người ngồi. Sau một thoáng liếc nhìn, ánh mắt y dừng lại ở một chiếc bàn trong góc.
Chỗ đó chỉ có một người ngồi, nhưng tất cả các bàn xung quanh đều có đầy người. Người kia ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, nhưng cũng vẫn khiến người ta không khỏi bị thu hút. Khuôn mặt anh tuấn, nước da căng mướt, dùng từ mặt ngọc mày ngài để hình dung cũng không quá.
Với thị lực của Thiên Trạch, y có thể nhìn rõ mọi chi tiết. Lông mi của người đó rất dài, ngay cả các cô gái cũng hiếm khi có cặp mi dài như thế. Đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt anh tuấn khẽ mỉm cười khiến hắn trông rất rạng rỡ.
Mà điều thật sự thu hút sự chú ý của Thiên Trạch là quân hàm trên vai hắn. Tướng tinh lấp lánh, ánh sáng rực rỡ!
Thiếu tướng?
Thiếu tướng trẻ tuổi như vậy? Là hắn?
Thiên Trạch đã nghe nói về hắn từ lâu. Trong khoảng thời gian gần đây, hầu như không ai trong quân đoàn không biết đến tên hắn. Ở các bàn xung quanh hắn, ít nhất có hơn một nửa nữ sĩ quan trong quân đoàn có cấp bậc Trung tá trở lên đang ngồi. Dưới Trung tá? Chỉ sợ là không phải không muốn đến, mà là không có tư cách ngồi ở đó mà thôi.
Thiên Trạch hơi nheo mắt lại, sải bước đi qua đó.
Từ ngày cùng Long Vũ Tuyết tới nơi này uống cà phê, Đường Vũ Lân phát hiện ra mình yêu thích chất lỏng màu đen có vị đăng đắng nhưng lại có mùi thơm nồng nàn này.
Hắn thích cảm giác được bao trùm bởi mùi thơm nồng nàn ấy. Bên ngoài là trời băng đất tuyết, chậm rãi uống tách cà phê nóng hổi trên tay, điều này đã trở thành sự thú vui duy nhất của hắn trong thời gian này.
Vũ Trường Không đã nhắc nhở hắn từ rất lâu trước đây, cứng quá thì dễ gãy, không được ép mình quá mức. Dạo gần đây, hắn cho rằng mình đã điều chỉnh rất tốt rồi, không chỉ về mặt tu luyện, mà còn về cả tâm lý.
Cổ Nguyệt Na là niềm an ủi tinh thần tốt nhất của hắn, mỗi khi mệt mỏi, hắn sẽ nhớ đến nàng, mọi mệt mỏi đều sẽ bị quét sạch. Nhất là khi uống cà phê nóng, hình ảnh của nàng hiện lên càng rõ ràng hơn, còn có cảm giác rất ấm áp.
Đường Vũ Lân vô cùng hưởng thụ cảm giác này, nhưng đồng thời, hắn cũng phát hiện, quán cà phê càng ngày có nhiều người hơn. Nhưng mọi người đều ngầm hiểu, vị trí trong góc cạnh cửa sổ luôn dành cho hắn.
“Trưởng quan, ta có thể ngồi đây không?” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt mình là một sĩ quan trông có vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, trên vai đeo quân hàm Đại tá. Vẻ ngoài của y không tính là vô cùng tuấn tú, hai mắt hẹp dài nhưng có đường nét góc cạnh, vẫn rất dễ để lại ấn tượng sâu đậm cho người khác.
“Đương nhiên rồi.” Đường Vũ Lân giơ tay làm động tác mời.
Thiên Trạch ngồi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua tách cà phê trên tay Đường Vũ Lân. Cà phê đen? Không ngờ hắn lại có cùng sở thích với mình.
Đường Vũ Lân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, sự ồn ào trong quán cà phê không hề ảnh hưởng tới tâm trạng rất tốt của hắn.
Mọi âm thanh ồn ào đều bị hắn bỏ ngoài tai.
“Trưởng quan.” Phía đối diện lại vang lên một giọng nói.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn về phía Thiên Trạch: “Có chuyện gì vậy?”
Cà phê đen của Thiên Trạch đã được đưa tới, y cầm tách bằng cả hai tay: “Ta là số bảy mươi chín, rất mong được gặp ngài trong vòng đấu tới đây.”
Đường Vũ Lân hơi nhướng mày: “Cuộc thi khiêu chiến Tinh Đấu Chiến Võng toàn liên bang?”
“Vâng.”
“Cố gắng lên.” Đường Vũ Lân gật đầu với y, uống cạn cà phê trong tách, lại một lần nữa mỉm cười với Thiên Trạch, sau đó đứng dậy rời đi trong ánh mắt của các nữ sĩ quan.
Thiên Trạch ngẩn ngơ, y chủ động qua đây là vì tò mò. Nhưng y lại không nhìn thấy hay cảm nhận được điều gì từ người Đường Vũ Lân cả.
Trên người vị này thậm chí còn không có dao động hồn lực, nhìn thế nào cũng giống một người bình thường. Nhưng trực giác nói cho y biết, vị Tướng quân trẻ tuổi nhất quân đoàn này rất nguy hiểm! Liệu mình có gặp hắn ở vòng đấu tiếp theo không?
Thiên Trạch vô thức siết chặt nắm đấm.
Đường Vũ Lân không có quá nhiều ấn tượng với Thiên Trạch, lúc này hắn rất tập trung. Tách cà phê kia là để thả lỏng, nhưng đồng thời cũng là để điều chỉnh trạng thái.
Không hề nghi ngờ gì nữa, so với cuộc chiến hồn sư, thử thách khó khăn hơn với hắn là cuộc chiến cơ giáp. Mà ngay bây giờ đây, hắn chuẩn bị phải tham gia trận đấu vòng mười sáu vào tám của cuộc chiến cơ giáp rồi.
Tiến vào khoang Tinh Đấu, kết nối với Tinh Đấu Chiến Võng. Số ba mươi ba biến thành số sáu mươi sáu, vẫn có nhân viên hướng dẫn riêng, giống với vòng đấu cá nhân, trên người hắn cũng có ngập tràn ánh sáng màu vàng kim.
Trong trận đấu cuối cùng vòng chia tổ, hắn được gọi là Thương Vương, mà cũng ở trận cuối cùng vòng chia tổ đó, Lăng Vũ Nguyệt thua một cách đáng tiếc và đứng vị trí thứ hai. Sự thật đã chứng minh, Lăng Vũ Nguyệt là Cơ Giáp Sư ưu tú nhất trong quân đoàn. Chỉ có hai người bọn họ là vượt qua cuộc thi cơ giáp tiến vào vòng chung kết.
Bọn họ ở cùng một phân khu thi đấu nên theo quy tắc, bọn họ sẽ không gặp nhau ở vòng mười sáu. Không biết Lăng Vũ Nguyệt có thể vượt qua vòng đấu này hay không.
So với hắn, khả năng khống chế cơ giáp của Lăng Vũ Nguyệt đương nhiên là mạnh hơn, nhưng suy cho cùng võ hồn lại vẫn yếu hơn một chút.
Lựa chọn cơ giáp, vũ khí vẫn là trường thương.
Nhìn trường thương trong tay cơ giáp, Đường Vũ Lân không khỏi thầm cảm thán, cuối cùng mình vẫn chỉ có số mệnh cận chiến! Vốn dĩ ban đầu hắn muốn chọn tấn công tầm xa làm vũ khí chủ lực của cơ giáp, nhưng kể từ sau khi học Thiên Phu Sở Chỉ, hắn không còn hứng thú với tầm xa nữa.
Hiện giờ hắn cơ bản đã nắm giữ Thiên Phu Sở Chỉ rồi, không biết lúc nào Lão Đường mới đồng ý dạy cho hắn chiêu tiếp theo.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có chút chờ mong.
Đường Vũ Lân đi vào sân thi đấu giữa tiếng vang của cơ giáp. Phía đối diện, đối thủ của hắn cũng đồng thời được dẫn ra.
Cơ giáp tầm xa! Vừa thấy kích thước cơ giáp đối phương, Đường Vũ Lân lập tức đoán ra được phương thức chiến đấu của đối thủ.
Pháo hồn đạo cầm tay, có thể bắn mười lần liên tiếp. Sau mười lần, nó sẽ quá nóng, cần mất một thời gian ngắn để làm mát.
Đây là phiên bản nâng cao của súng bắn tia hồn đạo, là vũ khí tấn công tầm xa khi tiến vào giai đoạn chung kết mới có thể được chọn. Thực ra là bởi vì, trong các trận đấu trước đó, cận chiến chiếm ưu thế lớn hơn trên sân thi đấu. Hồn lực của hồn sư phối hợp với phòng ngự của cơ giáp, vũ khí tầm xa của cơ giáp tiêu chuẩn rất khó có thể uy hiếp được bọn họ. Vì vậy, Chiến Võng không thể không tiến hành một vài điều chỉnh nhất định.
Hai bên vào sân, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn. Tiếng bình luận cũng theo đó vang lên.
“Tuyển thủ số sáu mươi sáu, danh hiệu Thương Vương, được biết đến là tuyển thủ am hiểu thương pháp nhất trong giải đấu năm nay. Tuyển thủ số hai trăm ba mươi mốt, danh hiệu Pháo Đài, tấn công tầm xa cực kỳ chuẩn xác, bản thân có hồn kỹ giúp tăng cường tấn công tầm xa. Đây là một trận chiến giữa cận chiến và tầm xa, để mô tả điều đáng xem của trận chiến này bằng một câu đơn giản nhất, vậy thì đó chính là, liệu Pháo Đài có thể đánh bại Thương Vương trước khi hắn tiếp cận đến phạm vi có thể giết chết mình hay không. Chúng ta hãy cùng đón chờ trận đấu này, chắc chắn đây sẽ là một trận đấu vô cùng đặc sắc.”
Không có trọng tài riêng, âm thanh điện tử bắt đầu đếm ngược! “Năm, bốn, ba, hai, một, trận đấu bắt đầu!”
“Bùm” Ngay khi âm thanh điện tử kết thúc, phía đối diện vang lên một tiếng nổ, một quả đạn pháo hồn đạo bay về phía hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook