Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1048: Tìm bằng được hắn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sau đó, vô hình trung, vòng xoáy như hóa thành một bàn tay to lớn, dù Tu La Vương giải phóng Võ Hồn Chân Thân nhưng vẫn trong chớp mắt bị tóm lấy đến trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy.
Cảm giác này giống như Tu La Vương chủ động đâm vào nắm đấm của Nguyên Ân Dạ Huy vậy. Chân thân Huyết Sư bị đánh trúng bả vai, không một tiếng động, không có tiếng nổ, cũng không bị đánh bay. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tu La Vương cảm thấy sâu trong cơ thể mình như thể bị khuấy động hoàn toàn, sau đó thứ hắn ta nhìn thấy chính là một loạt quyền ảnh.
Cơ thể Nguyên Ân Dạ Huy trong phút chốc dường như trở nên hư ảo, cơ thể vốn chậm chạp giờ đây lại như thể bươm bướm bay lượn, quyền ảnh trong nháy mắt bao trùm từ phần đầu của chân thân Huyết Sư đến khắp toàn thân.
Bóng dáng hai người lướt qua nhau. Trên người Tu La Vương phát ra âm thanh vù vù kỳ lạ, ngay sau đó, chân thân Huyết Sư bị xé thành nhiều mảnh, tứ chi nổ tung khắp trời, máu bắn tứ tung.
Điều kỳ lạ là khi máu lơ lửng trong không trung, chúng lại ở dưới dạng những vòng xoáy, có to có nhỏ, nhưng lại ngưng tụ chứ không phân tán. Sau vài giây, chúng mới tỏa ra bốn phía.
Đây...
Bình luận viên không biết nên nói gì nữa, bởi vì bọn họ căn bản không rõ kết quả của trận đấu này được quyết định như thế nào.
Nguyên Ân Dạ Huy rơi từ không xuống dưới đất, cơ thể thu nhỏ lại, khôi phục dáng vẻ không hề thu hút lúc ban đầu. Nắm đấm của nàng ấy không còn khổng lồ nữa, thậm chí còn khá nhỏ nhắn. Nhưng lúc này, ai dám coi thường nắm đấm của nàng ấy?
“Quyền Vương! Quyền Vương!” Không biết ai là người đầu tiên hô lên, ngay sau đó, danh hiệu này đã truyền khắp cả sân thi đấu. Bắt đầu từ giây phút này, ở cuộc thi năm nay, Nguyên Ân Dạ Huy đã có danh hiệu thuộc về riêng mình. Mười sáu vào tám, tám người mạnh nhất!
Trong mắt Nguyên Ân Dạ Huy dường như có hình ảnh gì đó không ngừng lóe lên. Nàng ấy nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi. Đánh bại Tu La Vương không hề là điều dễ dàng, nhất là khi không sử dụng võ hồn thứ hai.
Đây là lần đầu tiên Vân Oa Thần Quyền đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như thế. Về người đứng đầu tổ của nàng ấy, nàng ấy căn bản chưa từng chiến đấu với đối phương. Bởi vì lúc đó Vân Oa Thần Quyền nàng ấy tu luyện đang tới thời điểm quan trọng, do đó đã bỏ lỡ trận đấu.
Sở hở nàng ấy để lộ trước đó đương nhiên là do nàng ấy cố ý, nhưng đó quả thật là một sơ hở. Chiến thuật tâm lý nàng ấy học được ở Ma Quỷ đảo quả thật có hiệu quả rất tốt trong thực chiến. Đương nhiên là nàng ấy biết rõ với kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, đối thủ chắc chắn sẽ không dễ mắc lừa. Cũng chính vì thế nên hắn ta mới rơi vào bẫy của nàng ấy.
Vị trí tấn công thay đổi nhất thời khiến tốc độ tấn công của Tu La Vương bị chậm lại trong giây lát, mà nàng vẫn luôn dồn lực trong quá trình né tránh trước đó cũng tận dụng cơ hội này để bùng nổ.
Cự Ma Thái Thản kết hợp với Vân Oa Thần Quyền đã hoàn toàn khống chế luồng không khí xung quanh, cộng thêm hồn kỹ thứ sáu, Thái Thản Chi Ác hòa vào trong Vân Oa Thần Quyền, cưỡng chế kéo đối phương tới trước mặt mình, đồng thời ở trong trạng thái mất khống chế tạm thời. Sau đó mới là một chuỗi bùng nổ.
Đây là chìa khoá để chiến thắng. Chỉ cần trong phạm vi nhất định, là nàng ấy vô địch! Nguyên Ân Dạ Huy siết chặt nắm đấm. Mà đúng lúc này, hình bóng xuất hiện trong đầu nàng ấy cũng biến thành một người khác, đó là một nam tử toàn thân được phủ một lớp vảy màu vàng kim, đồng thời cũng có cặp vuốt sắc bén. Nếu như nàng ấy có thể chiến thắng được hắn, mới thực sự có thể được coi là vô địch trong cận chiến cùng cấp.
Đội trưởng, ngươi đã tiến vào tám hạng đầu chưa?
...
Đường Vũ Lân bỏ tệ liên bang ra để xem lại từng trận đấu ở vòng mười sáu, đặc biệt là hai trận đấu của Nguyên Ân Dạ Huy và Diệp Tinh Lan.
Lúc này trong lòng hắn ngập tràn sự hưng phấn và chấn động. Đúng vậy! Không chỉ có mình hắn tiến bộ, mặc dù hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng đồng bạn cũng tiến bộ không hề chậm.
Nguyên Ân, Tinh Lan, các ngươi đều rất giỏi! Chúng ta cùng nhau cố gắng.
Hắn không gọi điện nói chuyện với các nàng, sau trận đấu ở mức độ này, điều bọn họ cần nhất đều là lĩnh ngộ, không ngừng tiến bộ trong thực chiến. Đây vốn chính là phương thức tu luyện độc nhất vô nhị của Học viện Sử Lai Khắc.
Đối thủ trong giai đoạn chung kết đều rất mạnh. Diệp Tinh Lan đã đề cao bản thân lên nhiều như vậy rồi, nhưng vẫn thua Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì. Đao hồn cấp bậc Hồn Đấu La bát hoàn, đối thủ như vậy đã đủ để uy hiếp đến hắn rồi. Huống chi còn có người kia, người đứng đầu ở tổ của Nguyên Ân Dạ Huy, trong trận đấu vòng mười sáu hôm nay, hắn ta chỉ dùng ba giây là đã kết thúc trận đấu, là trận kết thúc nhanh nhất trong tám trận đấu. Nghe nói tỷ lệ trả tiền thua cược khi đặt cược vào hắn ta lại tiếp tục giảm xuống rồi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, hai vị này là những tồn tại mà hắn phải vượt qua trên con đường phía trước. Hắn nhất định phải đánh bại đối thủ mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Như vậy mới tốt chứ! Nếu như không có đối thủ, thuận lợi đạt được quán quân, vậy thì, tham gia cuộc thi này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Sau một hồi hưng phấn ngắn ngủi, Đường Vũ Lân lại vùi đầu vào tu luyện.
...
“Chúc mừng ngươi, không ngờ ngươi đã tiến bộ tới vậy rồi.” Nhìn đệ tử trước mặt, trong lòng Thiên Phượng Đấu La Lãnh Diêu Thù chỉ có tán thưởng.
Bà ta đã xem toàn bộ quá trình kiểm tra đánh giá, đối với bà ta, lần đánh giá này chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ: khó bề tưởng tượng. Trong toàn bộ quá trình kiểm tra đánh giá, biểu hiện của Cổ Nguyệt Na đã không thể dùng từ hoàn hảo để đánh giá nữa rồi, mà phía trước phải thêm hai chữ “quá mức” nữa, đã kinh động tới cả tháp chủ Truyền Linh Tháp.
Nàng mới hai mươi mốt tuổi thôi mà đã trực tiếp trở thành Truyền Linh Sứ dự bị. Kể từ khi xuất hiện chức vị Truyền Linh Sứ, nàng là người trẻ nhất đạt được chức vị này trong lịch sử Truyền Linh Tháp.
Thậm chí tháp chủ Truyền Linh Tháp còn nói, chỉ cần Cổ Nguyệt Na đột phá Hồn Đấu La bát hoàn, đồng thời có được Tam Tự Đấu Khải thì sẽ đặc cách thăng cấp cho nàng lên Truyền Linh Sứ chính thức, trở thành thành viên cấp cao thật sự của Truyền Linh Tháp.
Thiên phú của Cổ Nguyệt Na có thể nói là xuất sắc hơn người, tuyệt đối là thủ lĩnh trong thế hệ trẻ của Truyền Linh Tháp, độc nhất vô nhị!
Thiên phú của nàng còn hơn cả Lãnh Diêu Thù, tháp chủ Truyền Linh Tháp thậm chí còn không thể không khách khí thương lượng với Lãnh Diêu Thù, cân nhắc việc chọn Cổ Nguyệt Na trở thành một trong số những ứng cử viên thừa kế vị trí tháp chủ Truyền Linh Tháp đời tiếp theo.
“Cảm ơn lão sư.” Cổ Nguyệt Na bình tĩnh gật đầu với Lãnh Diêu Thù, dáng vẻ hờ hững không quan tâm thiệt hơn.
Lãnh Diêu Thù khẽ thở dài: “Nhìn ngươi ngày một lớn lên, lão sư cũng già rồi, trong tương lai, Truyền Linh Tháp sẽ là thế giới của đám người trẻ tuổi các ngươi.” Cổ Nguyệt Na khẽ lắc đầu: “Lão sư, người không già chút nào. Ta vẫn còn kém xa lắm.”
Lãnh Diêu Thù mỉm cười: “Kém xa ở đâu hả? Với tu vi Thất Hoàn, trong tình huống hai bên không sử dụng chiến giáp, gần như chiến thắng áp đảo hoàn toàn một Phong Hào Đấu La. Nếu như đây mà vẫn là kém xa, vậy những mấy kẻ già cả bọn ta không sống nổi nữa mất thôi! Theo ta thấy, khi ngươi đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, không biết là sẽ còn mạnh đến mức độ nào nữa. Đúng rồi, tinh thần lực của ngươi hẳn là đã đạt đến Linh Vực cảnh rồi đúng không? Nếu không, ngươi không thể nào triệu hoán nguyên tố đến mức đó được.”
“Vâng.” Cổ Nguyệt Na khẽ gật đầu.
Hai mắt Lãnh Diêu Thù sáng lên: “Tốt, tốt, tốt lắm! Mệt rồi đúng không, mau đi nghỉ ngơi đi. Lần này ngươi không tham gia cuộc thi khiêu chiến Tinh Đấu Chiến Võng toàn liên bang là điều đúng đắn, vẫn nên che giấu năng lực của ngươi thì
hơn. Khi nào tu vi của ngươi đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, đó mới là thời khắc chấn động cả đại lục.”
Sau khi tạm biệt lão sư, Cổ Nguyệt Na yên lặng trở về phòng của mình ở thuộc khu thành viên cấp cao của tổng bộ Truyền Linh Tháp.
Sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt nàng cũng trở nên lạnh lùng. Nàng chậm rãi đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn phương xa. Từ gian phòng của nàng, vừa hay có thể nhìn thấy Sử Lai Khắc Thành.
Trong tầm mắt, Sử Lai Khắc Thành đương nhiên là đã biến mất từ lâu, ngay cả một mảnh phế tích cũng không còn. Kể từ khi bị đạn pháo Định Trang Hồn Đạo cấp 12 oanh tạc, cùng với những dư âm của vụ nổ biến mất, nước ngầm cũng dần dần tuôn ra, Sử Lai Khắc Thành ban đầu đã biến thành một hồ nước lớn, mênh mông sương mù. Tất cả dấu vết của Học viện Sử Lai Khắc đều đã biến mất. “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại.” Nàng thì thào tự nhủ.
“Đương nhiên rồi, hắn nhất định sẽ trở lại.” Một giọng nói dịu dàng khác vang lên.
“Xem thi đấu đi, không biết trận đấu của hắn thế nào rồi.” Na Nhi nói với giọng vội vàng hấp tấp.
Cổ Nguyệt im lặng một lúc, sau đó chậm rãi đi tới trước màn hình hồn đạo, bật màn hình lên.
...
Minh Đô.
Trong một căn biệt thự lớn ở vùng ngoại ô, có vài người đang ngồi trong phòng khách. Trước mặt họ không xa, màn hình lớn vừa phát sóng lại lượt thi đấu đầu tiên của vòng mười sáu giai đoạn chung kết cuộc thi khiêu chiến Tinh Đấu Chiến Võng toàn liên bang.
Nam tử ngồi ở giữa sô pha chậm rãi đứng lên: “Người kia vẫn còn sống. Sau cùng, chủ thượng vẫn không ra tay với hắn.”
Một nữ tử xinh đẹp có mái tóc dài xanh biếc thở dài nói: “Có vẻ như chủ thượng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tình cảm của loài người.”
“Đáng lẽ tên nhóc đó nên chết từ lâu rồi, sao chủ thượng lại thiếu quyết đoán như vậy.” Một nam tử hùng tráng khác nói với giọng điệu bất mãn.
“Câm miệng!” Nam tử ngồi ở chính giữa lạnh giọng quát một tiếng, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, lọn tóc màu vàng kim ở giữa mái tóc dài chậm rãi rủ xuống, lạnh lùng nói: “Tìm bằng được hắn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook