Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1046: Kiếm hồn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Diệp Tinh Lan lần lượt nói ra ba chữ, mỗi một chữ vang lên, kiếm ảnh trên đỉnh Tinh Thần Kiếm đều tăng thêm ba mét, khi nàng ấy dùng hai tay nắm chặt kiếm vung mạnh một kiếm này, trên bầu trời như thể có một dải ngân hà chiếu xuống, rõ ràng hai bên cách nhau hàng trăm mét, nhưng kiếm ảnh kia trong chốc lát đã tới trước mặt Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì.
Sắc mặt Tư Mã Kim Trì hơi thay đổi, nhưng Trảm Long Đao trong tay lại không chút do dự quét ngang lên trên.
Đao ảnh cực lớn cùng tiếng ngâm của cự long vang vọng khắp trời xanh, mà Kiếm Tinh Hồn trong kiếm ảnh ngập trời kia, lại mang theo khí tức đáng sợ như ngân hà ập xuống, hai võ hồn va chạm với nhau.
Trận đấu này mới bắt đầu không bao lâu, nhưng lúc này lại đã thi triển đến va chạm cuối cùng rồi.
Khoảnh khắc đao hồn và kiếm hồn tiếp xúc với nhau trên không trung, bầu trời bỗng chốc bị xé toạc, toàn bộ sân thi đấu rung lắc dữ dội. Ngay sau đó, ở trung tâm va chạm xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn. Vô số ngôi sao bị cắn nuốt, tiếng rồng ngâm chói tai cũng dừng lại.
Ánh mắt của rất cả khán giả cũng đồng thời như đông cứng lại. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh vỡ vụn như muốn xé nát cả thế giới vang lên.
Mặt đất rạn nứt, trên mặt đất ở trung tâm sân đấu bỗng chốc xuất hiện hàng chục khe nứt khổng lồ đan xen chằng chịt.
“Ầm, ầm, ầm!”
Một loạt tiếng nổ vang lên liên tục, vô số vầng sáng vỡ tan trên bầu trời.
Kiếm khí chằng chịt đan xen khắp nơi, mũi đao cuồng dã bùng nổ một cách sống động trên sân đấu.
Trước màn hình hồn đạo, Nhạc Chính Vũ và Hứa Tiểu Ngôn ngẩn người.
“Tỷ, tỷ ấy đã đạt đến trình độ này rồi sao? Kiếm hồn? Đó là kiếm hồn đúng không?” Hứa Tiểu Ngôn ngơ ngác nhìn toàn bộ màn hình bị ánh sáng bao trùm. Nhạc Chính Vũ vô thức siết chặt tay lại, mặc dù trước đó y từng nói với Hứa Tiểu Ngôn, y thua U Linh Vương không phải chỉ vì y không may mắn, nhưng tận sâu
trong lòng mình, sao y lại chưa từng nghĩ rằng đối phương may mắn hơn nên mới có thể tiến vào vòng sau chứ?
Nhưng hiện tại y không cho là vậy nữa rồi. Nếu như có thực lực tuyệt đối, dù đối phương có may mắn hơn nữa thì cũng có thể làm được gì đây?
Khi quan sát trận chiến giữa Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì và Diệp Tinh Lan, giờ phút này y hắn có một suy nghĩ, đó chính là, phải trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh hơn nữa! Y, Nhạc Chính Vũ, truyền nhân dòng chính của gia tộc Thần Thánh, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bị đồng bạn bỏ xa được.
Nhạc Chính Vũ đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu: “Ta đi tu luyện đây!” Nói xong, y lập tức rời đi, không quay đầu lại.
Hứa Tiểu Ngôn nhìn màn hình, lại nhìn Nhạc Chính Vũ sải bước rời đi, nàng ấy cũng đứng dậy, nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười: “Tinh Lan, giỏi thật đấy, nhưng bọn ta cũng sẽ không thua tỷ đâu!” Nói rồi, nàng ấy lập tức chạy theo Nhạc Chính Vũ đang rời đi.
Tiếng nổ kéo dài rất lâu, tận hơn mười mấy giây sau mới dần lắng xuống. Trên sân đấu lại chỉ có một bóng người đứng vững vàng. Trảm Long Đao rơi xuống đất, trên bề mặt đao xuất hiện những vết kiếm chằng chịt. Nhưng thiếu nữ đối diện đã hoàn toàn biến mất trong va chạm kinh khủng vừa rồi.
“Kiếm hay!” Tư Mã Kim Trì hô lớn, sau đó vác Trảm Long Đao của mình sải bước rời đi.
“Bộp!” Khoang Tinh Đấu mở ra.
Diệp Tinh Lan sắc mặt tái nhợt ngồi dậy từ khoang Tinh Đấu, lúc này nước da cả người nàng ấy tái nhợt, trông như thể người bệnh.
“Tinh Lan tỷ, nàng không sao chứ?” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi quan tâm của Từ Lạp Trí.
“Lạp Trí, ta...” Nàng ấy khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại ngã vào trong khoang Tinh Đấu. Từ Lạp Trí như thể hoá thành một cơn gió, xông vào bên trong. Lúc này y bất chấp việc Diệp Tinh Lan không một mảnh vải che thân, vội vàng bế nàng ấy ra khỏi khoang Tinh Đấu, đặt nàng ấy nằm trên giường ở bên ngoài.
Hơi thở của Diệp Tinh Lan yếu ớt, cũng may là nhịp tim vẫn ổn định, hiển nhiên là đã cạn kiệt sức lực.
Trong khoang Tinh Đấu không tiêu hao hồn lực, chỉ tiêu hao tinh thần lực và tâm lực. Muốn chém ra một kiếm như vậy, nào có dễ dàng đến thế?
Kiếm hồn của nàng ấy chưa bao giờ dốc hết sức mạnh như hôm nay.
...
“Trận đấu bắt đầu!” Nguyên Ân Dạ Huy nhìn đối thủ của mình với ánh mắt sáng rực. Đối thủ của nàng ấy có vóc dáng trung bình, chỉ nhìn ngoại hình thì không nhìn ra được đặc điểm gì. Trong đầu nàng ấy hiện lên thông tin của đối phương. Số hai trăm hai mươi hai, danh hiệu Tu La Vương. Võ hồn, Phệ Huyết Sư.
Trong số mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết, vị này xếp thứ bảy, đứng nhất tổ của hắn ta, nổi tiếng với sự tàn bạo, thích đánh bại đối thủ bằng thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng thực lực của hắn ta quả thật cũng rất mạnh, Hồn Thánh thất hoàn, Nhị Tự Đấu Khải Sư, tuyệt đối là người nổi bật trong số Hồn Thánh.
Nguyên Ân Dạ Huy hơi nheo mắt lại. Nàng ấy đứng ở đó, dáng vẻ nam tính, trông rất bình thường, không có bất cứ điểm gì đặc biệt, rất khó để người ta phán đoán ra được gì.
Trong vòng đấu luân lưu, Nguyên Ân Dạ Huy xếp thứ hai trong tổ. Vị trí nhất tổ trong tổ của nàng ấy là người được đánh giá có khả năng đạt giải quán quân của cuộc thi lần này nhất với tỷ lệ đặt cược 1:0,5. Thực lực của vị kia, quả thực vượt quá khả năng mà nàng ấy có thể chống đỡ được.
Trọng tài xuất hiện, không khác với các trận đấu khác là bao, sau khi xác định hai bên đã sẵn sàng thì tuyên bố trận đấu bắt đầu!
“Hú hú hú” Tu La Vương ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của khán giả. Trong chớp mắt, tiếng hoan hô dậy sóng nối tiếp nhau vang lên.
Nhìn vẻ bề ngoài, Nguyên Ân Dạ Huy và Tu La Vương thậm chí còn có chút giống nhau, nhưng khi trận đấu bắt đầu, những thứ hai bên thể hiện ra lại không hề giống nhau nữa.
Cùng với tiếng gầm, cả người Tu La Vương bỗng tỏa ra một tầng huyết sắc. Chiến đấu trong cuộc thi ở cấp bậc này, không ai sẽ ôm tâm lý may mắn, vì vậy vừa mới bắt đầu hắn ta đã giải phóng Nhị Tự Đấu Khải.
Bộ lông màu đỏ máu nháy mắt bao trùm lấy toàn thân hắn ta, vóc dáng trung bình bỗng trở nên cao lớn, cộng thêm cả chiến giáp, giờ hắn ta đã cao hơn bốn mét, cả người đều toả ra khí tức khát máu.
Võ hồn Phệ Huyết Sư trời sinh đã khát máu, có thể khiến hắn ta luôn ở trong trạng thái giống như ăn Thị Huyết Đậu Sa Bao của Từ Lạp Trí, nhưng lại có thể duy trì sự tỉnh táo. Nhược điểm duy nhất là hồn sư có võ hồn Phệ Huyết Sư đều có tính cách quái gở, dễ mất kiểm soát trong quá trình chiến đấu.
Ba tím bốn đen, bảy vòng hồn hoàn lần lượt dâng lên từ dưới chân hắn ta. Những tuyển thủ có thể bước vào đến vòng này, đều có sự kết hợp hồn hoàn mà hồn sư bình thường không thể so sánh được.
Nguyên Ân Dạ Huy không phô trương thanh thế như đối thủ, nàng ấy chỉ sải bước về phía trước, nhanh chóng tiếp cận đối phương. Đồng thời, trên người nàng ấy cũng dâng lên sáu hồn hoàn. Nàng ấy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.
Tu La Vương nhìn Nguyên Ân Dạ Huy đang nhanh chóng lại gần mình, tia máu trong mắt ngày càng đậm. Bởi vì Nguyên Ân Dạ Huy ngay cả chiến giáp cũng chẳng hề giải phóng đã lao về phía hắn ta rồi.
Một người xếp thứ hai trong tổ như ngươi, đối mặt với ta mà lại không giải phóng chiến giáp ư? Lát nữa nhất định sẽ để ngươi chết một cách khó coi, xé sống có vẻ như là một ý tưởng không tồi.
Vừa nghĩ, Tu La Vương cũng vừa sải bước lao về phía Nguyên Ân Dạ Huy. Mãi cho tới lúc này, Nguyên Ân Dạ Huy mới giải phóng võ hồn.
Từng vầng sáng lan tỏa từ người nàng ấy ra ngoài, không khí bỗng chấn động kịch liệt. Cơ thể nàng ấy bật lên, võ hồn Thái Thản Cự Viên được giải phóng. Trong chớp mắt, cơ thể nàng ấy đã cao hơn sáu mét, chiến giáp màu vàng óng cũng theo đó xuất hiện, nhưng lại không có cánh, cơ thể hùng tráng trong chớp mắt đã vượt qua đối thủ.
Tu La Vương đang lao về phía trước bỗng ngừng lại, hai cánh tay dang rộng sang hai bên, trên mỗi đầu ngón tay đều mọc ra móng vuốt sắc nhọn, dài tận ba thước, bên trên tỏa ra mùi máu nhàn nhạt. Hắn ta tức giận gầm lên một tiếng, nhảy lên nhanh như chớp, trong nháy mắt đã lên trên đỉnh đầu Nguyên Ân Dạ Huy. Móng vuốt hắn ta khum vào trong, trong tích tắc đã vồ xuống đầu Nguyên Ân Dạ Huy. Tốc độ của hắn ta rất nhanh, giống như một tia chớp màu máu, vị này không chỉ là Chiến Hồn Sư hệ cường công, mà tốc độ cũng không thua kém hồn sư hệ mẫn công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook