Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 92

Bà ngoại nói: Người lớn cũng có lúc mắc sai lầm, bởi vì có rất nhiều chuyện nên đôi khi lo lắng không chu toàn cũng là bình thường, nên con phải học cách thông cảm, nhất là với mẹ.

Qua Qua thấy mẹ đã bưng hộp cơm lên bắt đầu ăn, nó bình tĩnh ngồi xuống ghế, tập trung ăn sủi cảo tôm của mình.

Một lúc sau, bạn gái Tiểu Đan của Tần Văn Tinh đi tới, chào Trần Tĩnh rồi nhận nhiệm vụ chăm sóc Qua Qua.

Trần Tĩnh rất nhanh đã ăn hết hộp cơm, còn lại chút canh rau cải Qua Qua không ăn hết cô cũng ăn nốt, không phải vì câu nói “ăn no mới có sức chờ anh ấy ra” của Tần Văn Tinh có tác dụng, mà Trần Tĩnh vốn là như vậy: Gặp phải việc khó, trước hết là lấy hơi, ăn cơm thật no, ăn no thì cơ thể mới có sức chịu đựng, nhưng thế dù có xảy ra chuyện gì cũng chịu được! Đây là Tôn Mỹ Hoa dạy cô như vậy.

Ăn cơm xong, Qua Qua chợp mắt một lúc trong lòng Trần Tĩnh, nhưng ngủ không yên giấc, nửa giờ sau đã giật mình tỉnh dậy.

Hơn 6 giờ, Tần Văn Tinh ra ngoài ăn cơm cùng bạn gái xong quay lại, ca mổ vẫn chưa xong.

“Bà chủ, hay tối nay để Qua Qua về với tôi? Mẹ tôi có thể chăm sóc cho nó được”, Tần Văn Tinh nói với Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh suy nghĩ xem có nên như thế không, ca mổ không biết còn kéo dài đến lúc nào, đứa bé còn nhỏ, không thể nào cứ ở đây chống đỡ cùng cô mãi được, vì thế quay đầu nhìn Qua Qua, xem ý của nó thế nào, không ngờ Qua Qua lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn không muốn! Con phải ở đây cùng mẹ chờ ra ra, con không về”

Trần Tĩnh nhìn về phía Tần Văn Tinh: “Hai người có việc thì cứ về trước đi, ở đây không biết còn kéo dài bao lâu, chỗ này có thức ăn nước uống, tôi và Qua Qua chờ là được rồi”

“Bà chủ nói gì vậy, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ? Qua Qua không chịu thì cứ từ từ vậy, giờ cũng còn sớm”

Bốn người cùng ngồi xuống, Qua Qua không có tâm trạng chơi đùa cùng anh Tiểu Đàm, sợ mẹ ôm mình bị mệt nên an tĩnh ngồi bên cạnh, liên tục nhìn về phía đồng hồ báo giờ trước cửa phòng mổ.

Bảy giờ.

Tám giờ.

Trong phòng mổ vẫn không có động tĩnh gì.

Bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, trừ Trần Tĩnh còn đang mải suy nghĩ, ba người kia đều ngoảnh mặt lại nhìn.

“Bà, bà nội!” Qua Qua hô lên trước, đó là bà nội, bà nội ruột, mẹ của ba, nó vẫn nhớ.

“Ừ!” Ngôn Thục Thanh trả lời, giọng có chút khàn khàn, nghe nói con trai bị tai nạn, huyết áp tăng vọt, mất luôn giọng nói.

Lúc chiều bà cùng Tiêu Chấn Bang đến thành phố L họp, vừa lên máy bay thì nhận điện thoại báo con trai bị tai nạn xe đang cấp cứu ở bệnh viện, lập tức mua vé bay thẳng đến thành phố N, thư ký của Tiêu Yến Tranh là Tiểu Phương đón hai người ở sân bay, đưa thẳng đến bệnh viện.

Ngôn Thục Thanh ôm chặt cháu trai, hai mắt đỏ hoe. Qua Qua cảm giác được bà nội giống như đang khóc, xin bạn gái Tần Văn Tinh một gói khăn giấy, rút ra một tờ định lau nước mắt cho bà, nhưng bà ôm chặt quá khiến nó không cử động được, đành phải nhỏ giọng nói: “Bà nội, Qua Qua đưa khăn giấy cho bà, lau lau”

Nghe vậy nước mắt Ngôn Thục Thanh chảy càng nhiều, trong lòng thoáng có chút an ủi, đứa cháu trai còn nhỏ mà đã rất hiểu chuyện.

“Chú, dì”, Trần Tĩnh đứng dậy mời Tiêu Chấn Bang và Ngôn Thục Thanh ngồi xuống, chỉ về phía phòng phẫu thuật nói: “Vẫn chưa xong”

Trạng thái của Tiêu Chấn Bang không ổn lắm, ông bị đả kích không nhẹ. Đứa con vừa mới chịu tiếp nhận công việc của gia đình theo yêu cầu của ông, con dâu cũ với cháu trai chưa kịp quay về đã gặp tai nạn, bọn họ thực sự lo lắng. Trước đây chỉ là gây sức ép, không nhìn thấy cũng không quá nóng giận, nhưng bây giờ mạng sống bị đe dọa, họ chỉ có một đứa con trai, chẳng may gặp chuyện gì thì ông không biết ông và Ngôn Thục Thanh bao nhiêu năm cực cực khổ khổ như vậy để làm gì?

Một lúc sau, thư ký Tiểu Phương của Tiêu Yến Tranh đậu xe xong cũng trở lại, hắn chỉ biết ông chủ của mình mua nhà cùng xe là vì vợ trước và con trai nhưng hắn chưa từng gặp qua bọn họ. Thủ tục mua nhà mua xe đều là do hắn đi làm, thấy yêu cầu lắp thêm ghế trẻ em ở trên xe, hắn không nhịn được dò hỏi mới biết.

Lúc này, cuối cùng hắn mới gặp vợ con của ông chủ.

“Chào chị dâu! Tôi là thư ký của Tiêu tổng, gọi tôi là Tiểu Phương là được rồi”, Tiểu Phương quy củ tự giới thiệu bản thân.

Trần Tĩnh không hỏi vì sao vợ chồng Tiêu Chấn Bang biết chuyện, hiển nhiên là do Tiểu Phương thông báo, cô cũng không hỏi vì sao Tiểu Phương lại biết, có thể xe của Tiêu Yến Tranh đứng tên công ty, cảnh sát liên hệ nên đã thông tin tới.

Tiêu Chấn Bang lần đầu tiên gặp cháu trai, dù trong lòng như có tảng đá ngàn cân đè nặng, vẫn muốn trò chuyện với cháu trai một lúc.

“Qua Qua, ta là ông nội”, ông cố gắng duy trì giọng nói dịu dàng.

“Ông nội là ba của ba đúng không? Ông ngoại là ba của mẹ”, mẹ đã dạy nó cách phân biệt và xưng hô, nó vẫn còn nhớ rất kỹ.

“Đúng rồi, Qua Qua thật là thông minh! Ta chính là ba của ba con, là ông nội” Nếu không biết trước mình có một cháu trai như vậy, không được xem trước hình và video clip của nó, chắc lúc này ông đã rơi nước mắt. Không phải là vì chuyện trọng nam khinh nữ, mà vì ông thích người con dâu Trần Tĩnh này, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên ông càng thích đứa cháu trai này. Ông tự nhận mình không phải người trọng nam khinh nữ, nếu không vài năm trước ông đã giục Tiêu Yến Tranh sinh thêm con.

Qua Qua biết ông bà nội cũng là trưởng bối giống như ông bà ngoại cho nên rất nhanh đã thân thiết, ngồi trong lòng ông nội nói chuyện.

Tiêu Chấn Bang nghe nói lúc xảy ra tai nạn, cháu trai cũng ở trên xe thì trái tim tưởng rớt ra ngoài, cũng may Tiểu Phương nhanh nhẹn nói đứa nhỏ không sao, ông mới không ngất xỉu.

“Qua Qua, hôm nay con ở trên xe cùng ba à?”

Qua Qua nhìn ông nội gật đầu: “Vâng”

Trần Tĩnh khẩn trương nhìn Tiêu Chấn Bang, cô vẫn chưa hỏi Qua Qua chuyện này, cô sợ Qua Qua bị sợ hãi quá mức, nhắc lại càng khiến nó sợ hơn.

Thế nhưng thoạt nhìn thì tinh thần của Qua Qua khá ổn, không thấy dấu hiệu của sợ hãi.

Tiêu Chấn Bang đương nhiên hiểu lo lắng của con dâu, ông cũng đang thử, nếu cháu trai phản ứng quyết liệt thì sẽ dừng lại, nhưng xem ra mọi chuyện vẫn ổn.

Ông tiếp tục hỏi: “Vậy con có thể cho ông nội biết, lúc đó xảy ra chuyện gì không?”

Qua Qua bắt đầu nhăn mày nhớ lại, nhớ đến ba cả người đầy máu gục trên tay lái, nó vẫn còn sợ, nhưng mẹ nói bây giờ ba đang ở trong phòng có bác sĩ giúp đỡ, ba hẳn là không có việc gì, không phải sợ! Vì thế, nó vừa nhớ lại vừa nói: “Chúng con chuẩn bị quay đầu thì xe đột nhiên bị động, một chiếc xe to lao tới, con sợ đến mức hét lên, xe bị hất sang một bên, con bị dây an toàn buộc chặt, ba ở bên kia “bang” một tiếng, bay ra rất nhiều bọt xốp màu trắng, sau đó ba gọi thế nào cũng không dậy được. Sau đó, một moto cảnh sát chạy tới, chú cảnh sát không mở được cửa xe, sau đó thêm vài chú nữa tới cạy cửa xe, bế con ra, rồi có một xe cứu thương đưa chúng con đến bệnh viện”

Qua những gì đứa trẻ 3 tuổi miêu tả, mọi người cũng hình dung ra sự việc, không khác biệt lắm so với những gì cảnh sát nói, lúc đó may mà cảnh sát này đang trong phiên trực, chốt ở gần đó nên tai nạn vừa xảy ra, anh ta đã có mặt ngay tại hiện trường, thêm mấy tài xế của những xe gần đó đến hỗ trợ cho nên cứu hộ gần như kịp thời.

Người lái xe tông vào đã được đưa đến đồn cảnh sát, hắn nói xe hắn mất phanh nên không có cách nào dừng lại được. Cảnh sát giao thông đang chờ Tiêu Yến Tranh tỉnh lại để lấy lời khai, nếu không có gì khác thường thì sẽ xếp đây là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

Hiện tại đây không phải là vấn đề trọng yếu, cái quan tâm nhất chính là tình huống trước mắt của Tiêu Yến Tranh, phía cảnh sát bên kia giao cho Tiểu Phương phụ trách.

Đứa trẻ nói xong, mọi người đều im lặng, trong lòng đều sợ hãi.

Trần Tĩnh nói không còn sớm, để Tần Văn Tinh và bạn gái về trước, sau có cần gì thì sẽ gọi điện thoại.

Tiểu Đàm thấy bên này người nhà cũng đã đến đủ nên không kiên trì nữa, hắn cũng cần về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức mới có đủ tinh thần hỗ trợ bà chủ được.

Tiêu Chấn Bang lấy điện thoại ra đến bên cửa sổ gọi mấy cuộc. Mặc dù ông không thường đến thành phố N, nhưng ở đây có công ty, còn có đối tác, có quan hệ không ít, bây giờ là lúc cần được hỗ trợ, ông không ngại mở miệng.

Rất nhanh, đích thân phó viện trưởng phụ trách chuyên môn đã tới, trò chuyện vài câu với Tiêu Chấn Bang, nói ông yên tâm, đã sắp xếp những bác sĩ giỏi nhất phụ trách ca mổ này, tình huống cũng không quá mức khó, làm cho bọn họ lạc quan hơn một chút.

Tiêu Chấn Bang vô cùng cảm kích, không ngại nhờ ông sắp xếp an bài mọi việc cho thật thỏa đáng rồi mới để phó viện trưởng ra về.

Nếu không vì bất đắc dĩ, Tiêu Chấn Bang không bao giờ muốn nợ ân tình của người khác. Từ trước đến nay ông luôn là người khiêm tốn, những gì mình có thể giải quyết được thì tuyệt đối không bao giờ đi nhờ vả người khác, bởi vì nợ ân tình là khó nhất. Không phải đơn giản vay một đồng, trả 2 đồng là xong, nợ ân tình không phải dùng tiền tài có thể cân nhắc được, nợ càng nhiều thì càng bị nhiều ràng buộc.

Thời gian không còn sớm, Qua Qua dù sao vẫn còn nhỏ, cái đầu nhỏ đã gật gù buồn ngủ.

Trần Tĩnh nói với hai trưởng bối: “Nếu không hai người đưa Qua Qua về nhà con nghỉ đi, dù sao Qua Qua ở với con, con không ở chỗ Tiêu Yến Tranh nên không biết đồ vật bên đó sắp xếp thế nào. Trên lầu 2 của con có phòng ngủ dành cho khách, chăn nệm đều mới cả, không cần phải ở bên kia”

Nói xong, cô vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ của đứa con, mềm giọng nói: “Qua Qua, con đưa ông bà nội về nhà ngủ được không? Nói cho ông bà nội nhà vệ sinh ở đâu, đèn bật chỗ nào được không?”

“Được ạ, mẹ, việc này để con làm! Mẹ phải chăm sóc bản thân cho tốt, đợi ba ra ngoài, ba ổn là mẹ phải gọi cho con ngay!”

“Được!” Trần Tĩnh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, đưa chìa khóa nhà cho Ngôn Thục Thanh, quay đầu nói với Tiểu Phương: “Phiền anh đưa mọi người về”

Ngôn Thục Thanh nhận chìa khóa, xua xua tay với Tiểu Phương: “Không cần không cần, chúng ta gọi xe là được rồi, Qua Qua biết tên tiểu khu mà phải không? Tiểu Phương chờ ở đây cùng với con, có người hỗ trợ cùng nhau” 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương