Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:


Chương 93

11h30 đêm, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, Tiêu Yến Tranh được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt đã được bố trí trước đó. Bác sĩ nói ca phẫu thuật thuận lợi, chỉ cần người bệnh tỉnh lại là có thể hồi phục từ từ, có điều cái chân bị gãy khá nghiêm trọng, có thể sẽ bị ảnh hưởng, tuy nhiên không nên quá lo lắng, không đến mức không đứng dậy được, nhiều nhất cũng chỉ có thể khập khiễng một chút.

Không quan trọng! Những thứ đó đều không quan trọng! Chỉ cần còn sống là tốt rồi! Khập khiễng thì có làm sao? Chỉ cần hắn có thể mở mắt ra nhìn mẹ con cô, chỉ cần hắn có thể trò chuyện cùng mẹ con cô, với cô thế đã là tốt rồi!

Rạng sáng lúc 3h, Tiêu Yến Tranh tỉnh lại một lần, chỉ mở được nửa mắt, chưa nhìn rõ được cái gì đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, Trần Tĩnh còn không kịp cả ấn chuông gọi bác sĩ.

Sau khi xác nhận hắn đã ngủ say, cô để Tiểu Phương ở lại chăm sóc, cô đến phòng trực hỏi bác sĩ xem bệnh nhân tỉnh lại một chút rồi lại ngủ thiếp đi ngay liệu có bình thường không?

Bác sĩ trầm tư một lát rồi nói, biểu hiện như vậy cũng có thể có, bây giờ giấc ngủ là cách bệnh nhân hồi phục tốt nhất. Nói xong mới nhớ ra viện trưởng có dặn phải chiếu cố thật tốt bệnh nhân này, vì vậy chủ động cùng Trần Tĩnh quay về phòng bệnh để kiểm tra.

Kiểm tra thấy mọi thứ đều bình thường, bác sĩ đề nghị người nhà nên đi nghỉ một chút, bệnh nhân sẽ không tỉnh lại nhanh được.

Lúc này làm sao Trần Tĩnh có thể ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi ngủ cho được, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn, nghe tiếng thở của hắn, nghe từng nhịp tim đập vang lên trên máy, cô mới cảm thấy yên lòng.

Sáng sớm, Ngôn Thục Thanh nhận được tin nhắn của Trần Tĩnh, nói Tiêu Yến Tranh đã được đưa vào phòng hồi sức, đã thoát được nguy hiểm, để cho bọn họ yên tâm.

Qua Qua biết ba đã được đưa ra khỏi phòng đó, vào một phòng bệnh khác có thể vào được, nó liền năn nỉ ông bà nội đưa nó đi thăm ba.

“Con phải tự nhìn thấy ba mới yên tâm”, nghe tiểu tử nói như vậy, Ngôn Thục Thanh ôm nó vào lòng hôn không ngừng.

Lúc này Ngôn Thục Thanh chỉ hận không thể buông tay bỏ tất cả công việc, chỉ chăm sóc cháu trai thì tốt biết mấy.

Lúc hai ông bà đưa Qua Qua tới bệnh viện là 8h, mang theo bữa sáng cho Trần Tĩnh. Lúc Tiêu Yến Tranh ngủ thiếp đi, Tiểu Phương đã bị đuổi về nhà ngủ bù, không cần cả hai người ở lại cho phí sức, hắn còn phải lo chuyện ở đồn cảnh sát, chuyện công ty, bận bịu trước sau ở bệnh viện, nên ngủ đủ giấc rất quan trọng.

“Mẹ, khi nào ba mới tỉnh dậy?” Qua Qua hỏi.

Trần Tĩnh lắc đầu: “Mẹ không biết, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh, cũng có thể đến chiều, chỉ có ba con mới biết được thôi”

Qua Qua nằm bên người Tiêu Yến Tranh, chăm chú nhìn ba không chớp mắt, bây giờ mặt mũi ba đã sạch sẽ, dễ nhìn, nó không còn sợ nữa.

“Con mau ăn cơm đi, đêm qua đã không ngủ rồi, ăn cơm xong thì về ngủ một giấc”, Ngôn Thục Thanh mở hộp cơm, đưa chén đũa cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhận lấy, đứng dậy: “Hay là con cứ chờ ở đây thôi, biết đâu lát nữa anh ấy tỉnh lại”, nói xong bưng chén đến cái bàn nhỏ ngồi ăn cơm.

Ngôn Thục Thanh và Tiêu Chấn Bang đưa mắt nhìn nhau, khẽ thở dài.

Hôm qua hai ông bà nói chuyện với nhau, xem ra đứa con dâu này không phải không có tình cảm với con trai mình, lúc ly dị có lẽ nguyên nhân do mẹ Đoá Đoá, làm gì có ai nguyện ý để chồng mình liên tục liên lạc với vợ cũ.

Nhưng chỉ cần hai người vẫn còn tình cảm, vẫn có cơ hội tái hợp. Có lẽ lần này con trai nằm viện lại là thời cơ tốt, hy vọng trong hoạ gặp phúc.

Trần Tĩnh ăn xong thu dọn chén đũa, ngồi xuống bên cạnh giường Tiêu Yến Tranh.

Ngôn Thục Thanh nhìn mắt cô thâm đen mà đau lòng, nhẹ khoác lên vai cô, khẽ khàng nói: “Con sang giường bên cạnh nằm ngủ một lát đi, đã có chúng ta ở đây, con cứ yên tâm. Nếu nó tỉnh, ta sẽ gọi con ngay. Con cũng phải giữ sức khoẻ, đừng để đến lúc nó tỉnh thì con lại bệnh”

Thật ra thì Trần Tĩnh không thấy buồn ngủ, sợ là có nằm trên giường, tâm trí vẫn đặt hết vào người đàn ông kia thì cũng không ngủ được.

“Con không buồn ngủ, không ngủ được”

Ngôn Thục Thanh cầm tay cô dẫn tới mép giường: “Không ngủ được cũng phải ngủ, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng được. Phụ nữ 30 tuổi rồi, con nghĩ mình vẫn đang 17, 18 sao? Thức một đêm phải bù cả tuần mới lại sức, nghe ta”

Cứ như thế, Trần Tĩnh bị đẩy xuống giường, Ngôn Thục Thanh kéo cái chăn mỏng đắp cho cô, dặn cô mau ngủ.

“Anh ấy truyền nước sẽ khát, phải thường xuyên lấy bông gòn thấm nước làm ẩm môi cho anh ấy… Phải luôn luôn sờ kiểm tra xem anh ấy có đổ mồ hôi hay bị lạnh không để điều chỉnh chăn…” Trần Tĩnh không yên lòng dặn dò.

Ngôn Thục Thanh bất đắc dĩ: “Được rồi, chúng ta sẽ chú ý những điều này, con cứ yên tâm ngủ, ta đảm bảo đến lúc con dậy, nó vẫn không sao!”

Trần Tĩnh rốt cục cũng ý thức được mình khẩn trương hơi thái quá, hai người kia là cha mẹ Tiêu Yến Tranh, chẳng lẽ họ không biết cách chăm sóc con trai mình sao? Cô ngượng ngùng nhắm mắt cười khổ, giả bộ như không nhìn thấy gì.

Cho đến lúc hô hấp của Trần Tĩnh đều đều, Ngôn Thục Thanh mới nhìn cô thật sâu rồi rón rén quay trở lại giường con trai. Trong lòng bà hơi có chút an ủi, vì bây giờ có thể thấy người con dâu này chưa cạn tình với con trai bà, rất có hy vọng tái hợp. Nhưng bà cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, nếu tái hôn đơn giản như vậy thì hai người đó đã sớm về bên nhau rồi.

Trần Tĩnh ngủ một giấc không dài, chưa tới trưa đã tỉnh lại, vì trong lòng không yên nên ngủ không sâu.

Tiêu Yến Tranh vẫn chưa tỉnh, các chỉ số trên máy móc vẫn bình thường, mấy người bọn họ không dám lơ là.

Đến chiều tối ăn cơm xong, Tiêu Yến Tranh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiêu Chấn Bang ngồi không yên, lại cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện.

Lát sau, phó viện trưởng mang một bác sĩ đi vào, là bác sĩ điều trị cho Tiêu Yến Tranh, nhìn các chỉ số trên máy, lại kiểm tra cơ thể, các vết thương đang hồi phục tốt, còn về tại sao không tỉnh, có lẽ lúc túi khí bung ra có tác động đến não, bị chấn động nhẹ, chờ thêm một chút, trong vòng 24 giờ sẽ tỉnh.

Trần Tĩnh buổi chiều không ngủ thêm, bởi cô linh cảm Tiêu Yến Tranh sẽ nhanh tỉnh. Cô muốn chờ hắn, muốn khi hắn mở mắt là nhìn thấy mình, cô đã quyết định chờ hắn khỏi bệnh sẽ tái hôn! Trải qua lần này, cô đã suy nghĩ rõ ràng, cái gì mà vợ trước, cái gì mà uỷ khuất, cái gì mà muốn hắn trọn vẹn, tất cả đều là những yêu cầu được voi đòi tiên. Nếu người đã không còn, ngay cả chuyện nhìn thấy mặt thôi còn không được, hơi đâu để ý đến những chuyện bên ngoài kia. Có thể yêu nhau cũng đã là hạnh phúc rồi!

Bài hát kia hát thế nào?

'Em muốn một niềm hạnh phúc mà có thể chạm được bằng cả hai tay vào lồng ng.ực ấm áp…'

Đúng vậy, em hy vọng mỗi khi em đưa tay ra có thể chạm được vào anh, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, em không muốn một mình cô độc, bởi vì có anh, em mới có hạnh phúc…

Đảo mắt đã đến 8h tối, Trần Tĩnh để cho hai ông bà đưa Qua Qua về nghỉ, cô cũng hứa sẽ nghỉ ngơi ở giường bên cạnh.

Mặc dù có chút hoài nghi câu nói này của cô, Ngôn Thục Thanh cùng Tiêu Chấn Bang vẫn mang cháu trai về nhà trước, đứa nhỏ buồn ngủ, con dâu cũ có thể muốn ở một mình với con trai nhiều hơn. Bọn họ hiểu tâm trạng của cô.

Càng gần đến thời hạn 24 giờ, Trần Tĩnh càng lo lắng, cô nắm bàn tay Tiêu Yến Tranh áp lên mặt, may mắn nó vẫn còn ấm:

“Chồng à, anh đừng ngủ nữa được không? Anh ngủ lâu quá rồi, nên tỉnh rồi đúng không? Ba mẹ rất lo lắng cho anh, Qua Qua lo lắng cho anh, em cũng lo, nhiều người chúng em đều mong anh tỉnh lại, anh cố gắng một chút nhé, thân thể anh rất tốt mà, anh không nhớ sao?

“Anh quá mức tuyệt vời! Anh đã bảo vệ con trai rất tốt, nó không bị sao cả, đang mong anh nhanh tỉnh lại, anh còn phải dạy nó bơi lội, dạy nó đi xe đạp…

“Anh tỉnh lại, chúng ta tái hôn luôn được không, em sẽ không bỏ đi nữa, cũng không so đo những chuyện kia nữa, chỉ cần được ở cùng anh. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, em sẽ không nghĩ lung tung nữa được không? Chỉ cần anh tỉnh lại thôi, được không?

“Anh không cần phải tuân thủ đúng thời gian như thế, không cần phải đúng 24 giờ mới tỉnh, anh không muốn tỉnh sớm, nhìn thấy em sớm hơn một chút sao? Mặc dù em có già hơn trước mấy tuổi, nhưng em nghĩ nhan sắc của em vẫn còn, anh nhìn xem một nếp nhăn cũng chưa có, vẫn đủ ưa nhìn đúng không? Anh mau mở mắt nhìn xem có phải hai ngày vừa rồi mắt đã quầng thâm đúng không? Em không dám soi gương, anh nhìn giúp em một chút đi!

“Chồng à, em yêu anh, rất yêu rất yêu, vẫn luôn yêu anh! Là bởi vì em tự phụ, em đòi ly hôn, tự em làm chuyện đó, một mực không chịu cùng anh tái hôn. Thực ra em biết sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau, chẳng qua em tự ganh đua với chính mình, em cho là chúng ta sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, bây giờ em mới biết, em nên quý trọng mỗi ngày được ở bên anh.

“Ban đầu ly dị với anh cũng không phải vì anh vẫn còn liên lạc với mẹ Đoá Đoá, mà vì… mà vì em đi bệnh viện kiểm tra, họ nói em không thể có thai. Gia thế anh như vậy, sao lại để anh không thể không có con trai được chứ, cho nên em lựa chọn rời đi. Em không nói cho anh biết nguyên nhân bởi vì em biết chắc chắn anh sẽ không đồng ý cho em rời đi. Nhưng em sợ nhiều năm sau đó, vì không có con trai mà anh hối hận, em sẽ áy náy, em sẽ cảm thấy cả đời này có lỗi với anh, sẽ muốn cả đời làm trâu làm ngựa cho anh. Nhưng em biết anh sẽ không muốn em làm trâu làm ngựa, anh cần có thể chỉ là một đứa con trai kế thừa gia nghiệp. Em… em đại khái là cổ hủ đi, em ngang bướng thế nào thì anh cũng đã biết, em không thuyết phục được chính mình để ở lại.

“Sau đó, em phát hiện mình mang thai, cũng đã từng nghĩ đến chuyện quay về tìm anh. Nhưng lúc đó khắp cõi mạng đều là scandal của anh và vợ trước, em rất khó chịu, em sợ sau khi tìm anh, nghe hoặc nhìn thấy anh cùng vợ trước vẫn còn vương vấn không dứt, em sẽ không chịu nổi! Cho nên em dứt khoát không đọc bất cứ tin tức nào liên quan tới anh, em có đứa nhỏ là đủ rồi, nửa đời sau có con bên cạnh, em không cần gì nữa!

“Em không nghĩ tới chuyện anh đến tìm em, đến khi anh xuất hiện trong cuộc sống của mẹ con em, em lại tự kiêu. Em không biết rốt cuộc em muốn cái gì, em không muốn cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh, nhưng cũng không muốn cùng anh phục hôn, ít nhất tạm thời không nghĩ đến, vì chỉ cần nghĩ tới anh vì con gái mà liên lạc với vợ trước, em lại không thoải mái”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương