Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1032: Quất Tử, hạt giống (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Duy Na khẽ gật đầu, vươn tay lấy ra một chiếc túi nhỏ màu trắng đưa cho Hoắc Vũ Hạo: “Đây là hồn đạo khí tín hiệu cấp cao nhất của bọn ta, nếu mang theo, sẽ không bao giờ bị quân đồng minh tấn công. "

Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng hiểu được công chúa điện hạ đang có ý gì, liền không khách khí trực tiếp cầm lấy chiếc túi cất vào ngực áo.

Duy Na nhìn hắn, ánh mắt có chút thâm sâu: “Vũ Hạo, cảm ơn đại ân của ngươi, Duy Na sẽ nhớ kỹ trong lòng, ta phải nhanh chóng quay về ghi chép lại những gì nhìn thấy hôm nay. Loại tin tức này thật sự quý giá vô cùng.”

"Được."

Đưa mắt dõi theo Duy Na đang dần khuất bóng, Hoắc Vũ Hạo mới xoay người đi về phía tiểu viện nơi hắn ở. Vừa đi, hắn vừa suy tư đến những tình huống đã gặp phải trên không trung trước đó.

Quả thật là một loại hồn đạo khí liên kết tấn công cường đại! Một đòn như vậy, cho dù có là phong hào Đấu La cũng sẽ bị trọng thương. May mắn thay, hắn có hồn kỹ mô phỏng cho phép bản thân tiếp tục ẩn mình, nên mới không bị tấn công thêm. Nếu không, hậu quả chỉ sợ sẽ vô cùng thảm khốc, ít nhất thì công chúa Duy Na sẽ khó lòng toàn mạng trở về.

Tuy vậy, lúc này Hoắc Vũ Hạo càng ngày càng cảm thấy Nghịch Lân của Thần Thú vẫn có chỗ tốt, ít nhất thì nó có thể che chở cho hắn vào thời điểm nguy hiểm nhất. Bằng không, nếu bản thân mang trọng thương quay về, dù hắn có năng lực đến đâu đi nữa, cũng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể hồi phục.

Phải làm sao mới có thể tìm thấy Tiểu Nhã lão sư đây? Hiện tại quân doanh của Nhật Nguyệt Đế Quốc vững chắc như một khối sắt, muốn tiến vào thật sự quá khó khăn.

Vừa tự vấn trong lòng xong, Hoắc Vũ Hạo liền trở về phòng, cởi áo khoác, khoanh chân ngồi xuống minh tưởng.

Sáng sớm hôm sau, hắn báo cáo lại với Tống lão và Ngôn viện trưởng những gì bản thân đã phát hiện được tối qua. Tuy vậy hắn không nhắc gì đến chuyện đi cùng Công chúa Duy Na, mà chỉ nói rằng bản thân đã phát hiện ra được hồn đạo khí liên kết công kích, né tránh được đòn tấn công của nó thì liền lập tức quay về.

Sau khi nghe Hoắc Vũ Hạo thuật lại, vẻ mặt của mọi người đều trở nên ngưng động, rơi vào trầm tư.

Tống lão trầm giọng nói: “Vậy tối nay để ta đi với ngươi thì thế nào? Tuy đòn công kích kia đúng là rất uy lực, nhưng để ta bảo vệ được ngươi thì cũng không phải vấn đề gì.”

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, liền đáp: "Được vậy thì tốt quá. Nhưng Tống lão, ta có một kế hoạch khác."

"Hả?" Tống lão mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt lóe lên: "Ta muốn biết tham trắc hồn đạo khí trên không của Nhật Nguyệt đế quốc rốt cuộc có thể dò xét tối đa là ở độ cao bao nhiêu, chỉ có biết mình biết ta, thì mới có thể trăm trận trăm thắng."

Tống lão khẽ gật đầu. Bà tự tin rằng chỉ cần có bản thân ở đây, hồn đạo khí liên kết công kích của Nhật Nguyệt Đế quốc dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể làm hại được Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo mặc dù không có tin tức chính xác, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được tham trắc hồn đạo khí trên không của Nhật Nguyệt Đế Quốc đã có tiến bộ rồi, chắc hẳn có liên quan đến những tổn thất mà hắn nhiều lần gây ra cho bọn chúng. Phiên bản nâng cấp của tham trắc hồn đạo khí trên không này có lẽ chính là được phát triển để nhằm đối phó với bọn hắn. Hơn nữa, chắc chắn loại tham trắc hồn đạo khí này phải thuộc loại dò tìm sóng âm.

Có thể phát hiện sóng ở độ cao lớn như vậy, dù chỉ bị nén thành một luồng, cũng là một điều vô cùng ấn tượng rồi. Về phương diện công nghệ, Nhật Nguyệt Đế quốc quả thực có ưu thế tuyệt đối.

Nhật Nguyệt Đế quốc, Minh Đô, Hoàng cung.

Trong một gian tĩnh thất, diện tích rộng gần hai trăm mét vuông, trang trí theo phong cách sa hoa thường chỉ có thể thấy tại hoàng thất.

Một thanh niên tướng mạo tuấn tú đang ngồi tại bàn ăn, phía trên đều là những cao lương mỹ vị, trên mặt tràn đầy vẻ thích thú.

“Bang bang bang!” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Đôi mắt của thanh niên đột nhiên lóe sáng, nhanh chóng đứng dậy, quay đầu hướng về phía cửa, nói: "Mời vào."

Cánh cửa mở ra, một vị mỹ nữ khoác lên người trang phục cung đình từ từ bước vào. Mái tóc dài được búi cao, bộ váy màu vàng lộng lẫy càng khiến nàng trở nên quý phái thanh lịch hơn hẳn. Làn da trắng ngần của nàng trong suốt như pha lê, như thể chỉ bằng một cú véo nhẹ, nước sẽ theo đó mà chảy ra vậy.

Khi cánh cửa đóng lại, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kiều diễm hơn phần nào, cũng vì có thêm vị mỹ nữ đoan trang này.

“Hoàng tẩu.” Thanh niên kia lén lút nuốt lấy một ngụm nước bọt, sau đó nhẹ giọng gọi.

“Ừm.” Cung trang thiếu nữ hơi đỏ mặt, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Nàng chậm rãi bước đến phía bàn ăn, từ tốn hỏi: "không mời ta ngồi xuống à?"

"A, phải, hoàng tẩu, mời ngồi." Người thanh niên có chút ngượng ngùng, lập tức đáp.

Cung trang thiếu nữ chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Hoàng đệ, ta có chút gấp gáp."

"Ta thật ra cũng vậy, hoàng tẩu, trước tiên ăn chút gì đi?" Thanh niên mặc hoa phục nhìn vào chiếc cổ trắng thon dài như thiên nga của cung trang thiếu nữ, giọng nói của hắn lúc này liền có chút run rẩy.

Trong lòng hắn từ lâu đã thèm muốn vị hoàng tẩu này rồi, chỉ không ngờ rằng cơ hội tốt như vậy lại thật sự rơi vào người mình. Đây chính xác là bánh từ trên trời rơi xuống mà, nhưng không chỉ là bánh bình thường, mà còn là mỹ vị trần gian!

Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn nhẹ phần môi dưới, nhẹ giọng nói: “Hoàng đệ, ngài thật sự dám sao?”

Thanh niên sửng sốt một chút, sau đó cười cười đáp: “Bình thường thì ta không dám đâu. Nhưng lần này ta chỉ là làm theo mệnh lệnh, hoàng huynh đã yêu cầu ta làm việc này rồi, thì còn có cái gì không dám? Vì hoàng huynh muốn giữ bí mật mà khiến ta bị nhốt mấy ngày nay rồi, tuy nhiên, khi nhìn thấy hoàng tẩu, ta lại cảm thấy mọi nỗ lực đều đáng giá. hoàng tẩu, ngươi thật quá đẹp.”

Cung trang thiếu nữ vẫn giữ nét bình tĩnh, cười nhạt một tiếng: “Ngươi nếu đã biết hắn muốn giữ bí mật, vậy không sợ hắn sẽ giết ngươi để bịt miệng sao?”

Thanh niên bật cười, đáp: “Sao có thể? Bọn ta dù sao cũng là đường huynh đệ. Trong gia phả của tông tộc, ta thậm chí còn là một trong những người thừa kế xếp hàng đầu. Nếu không có lệnh của tông tộc, ai dám động đến ta? Hoàng huynh lên ngôi thời gian chưa được bao lâu, mặc dù lúc này có vẻ tương đối ổn định, nhưng nếu hắn dám đụng vào ta thì, hừm!”

Cung trang thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng: "Hoàng đệ, ngươi quá ngây thơ, coi thường thủ đoạn của hoàng huynh ngươi, nếu như hắn mà nhân từ như vậy, làm sao có thể ngồi lên ngai vàng?"

"Hả?" Sắc mặt của thanh niên có chút biến hóa, trầm giọng hỏi: "Hoàng tẩu, ý của ngươi là gì?"

Cung trang thiếu nữ khẽ mỉm cười, lắc đầu đáp: “Ta không có ý gì, chỉ là muốn hoàng đệ hiểu.”

“Ngươi!” Thanh niên bỗng dưng đứng bật dậy. Đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn thiếu nữ trước mặt với ánh mắt khó tin.

Thiếu nữ chậm rãi đứng lên, mùi hương như lan như xạ trên người dần dần phai nhạt đi, tay phải nhẹ nhàng đẩy về phía thanh niên kia. Ngay lập tức, cơ thể của thanh niên bay về phía sau, rơi xuống giường, nhưng ý thức của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Khuôn mặt của cung trang thiếu nữ vốn dĩ đang mang theo nụ cười, đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn hẳn: "Thật xin lỗi, hoàng đệ, muốn trách thì hãy trách hoàng huynh của ngươi ấy." Vừa nói, trong tay nàng vừa xuất hiện một vật hình nón, hướng về phía giường đi đến.

Mười khắc sau, cung trang thiếu nữ xuất hiện trong một tòa cung điện.

“Thưa bệ hạ, ta đã làm xong rồi,” nàng nhẹ nhàng nói.

Người đang ngồi trên ngai vàng kia không phải là Từ Thiên Nhiên, hoàng đế của Nhật Nguyệt Đế quốc sao? Mà vị cung trang thiếu nữ này lại chính là Quất Tử.

"Quất Tử, vất vả cho nàng rồi, mau đứng dậy đi." Từ Thiên Nhiên mỉm cười phất tay với nàng. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong nụ cười của hắn ẩn chứa một tia xấu hổ và đau đớn khó có thể nhận ra.

"Nàng đi xuống chuẩn bị trước đi, để duy trì hoạt tính của hạt giống, phải lập tức tiến hành cấy ghép, thái y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Từ Thiên Nhiên nói.

"Vâng, thưa bệ hạ." Quất Tử chỉ khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi.

Nàng vừa bước ra khỏi cung điện, thì một bóng người màu đen lặng lẽ xuất hiện ở vị trí trước đó của nàng, quỳ một chân xuống trước mặt Từ Thiên Nhiên, nói: “Thiên Hòa thân vương đã chết, xác nhận là do hoàng hậu nương nương đích thân ra tay. Một kích chí mạng, bị đâm xuyên tim mà chết.”

"Được rồi, ngươi lui xuống đi, mời thái y kiểm tra xong thì tới gặp ta." Từ Thiên Nhiên lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Bóng người màu đen lặng lẽ rời đi. Từ Thiên Nhiên chậm rãi đứng dậy, dùng đôi chân giả dạo bước quanh phòng.

Sắc mặt hắn trông như đang còn có nhiều suy tư. Huyết mạch của Thiên Hòa thân vương vô cùng thuần khiết, mặc dù vì bình thường lười biếng nên tu vi không cao, nhưng lại là đối tượng thích hợp nhất.

Trái tim Từ Thiên Nhiên như bị dao cắt. Dù vẫn luôn coi Quất Tử là quân cờ quan trọng nhất của bản thân, nhưng sau khi ở bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể không nảy sinh chút tình cảm nào? Nhưng vì hoàng thất cần có thái tử, cần có người thừa kế, nên hắn không thể không đưa ra hạ sách này.

Tuy nhiên việc Quất Tử lấy hạt giống từ Thiên Hòa thân vương lại không cần tiếp xúc thân thể, mà có thể thực hiện được thông qua công nghệ hồn đạo khí của Nhật Nguyệt Đế quốc. Thật nực cười khi Thiên Hòa thân vương còn cho rằng bản thân có thể hưởng lợi. Mà Quất Tử trực tiếp giết hắn, cũng là mệnh lệnh do Từ Thiên Nhiên đưa ra.

Ý đồ của Từ Thiên Nhiên khi làm việc này rất đơn giản, nếu Quất Tử đã giết Thiên Hòa thân vương rồi thì sẽ không còn đường lui nữa. Vì một khi chuyện này lộ ra ngoài, mạng sống của Quất Tử đương nhiên sẽ kết thúc. Hơn nữa, Thiên Hòa thân vương lại là phụ thân chân chính của thái tử tương lai, sao có thể giữ mạng cho loại người như hắn được? Nếu Quất Tử giết hắn, sau này Quất Tử đương nhiên sẽ không dám để lộ bí mật, cũng sẽ không nói cho thái tử biết gì. Đồng thời đây cũng là một loại thủ đoạn đem Quất Tử trói buộc cạnh bên bản thân hắn.

Từ Thiên Nhiên cũng biết rằng, làm như vậy đối với Quất Tử trung thành nhất với bản thân, thật sự quá ích kỷ và tàn nhẫn, nhưng nếu không làm vậy, hắn lại càng không yên tâm. Thân là một đời kiêu hùng, hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ điều gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Trong tương lai cứ từ từ bù đắp cho Quất Tử sau vậy! Tiền đề là…

Nghĩ tới đây, trong mắt Từ Thiên Nhiên không khỏi hiện lên một tia lạnh lùng.

Không lâu sau, một vị lão thái y từ bên ngoài tiến vào, quỳ xuống trước mặt Từ Thiên Nhiên.

"Thế nào rồi?" Từ Thiên Nhiên lạnh lùng hỏi.

Thái y cố tình hạ thấp thanh âm, đáp: "Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương quả nhiên vẫn còn trong trắng."

Nghe hắn nói lời này, vẻ lạnh lùng trên mặt Từ Thiên Nhiên lập tức tiêu tán đi không ít, hắn như thanh thản nói với chính mình: “Thực xin lỗi, Quất Tử, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu nàng đã không phụ ta, thì ta nhất định cũng sẽ không phụ nàng. Thái y, ngươi đi trước, chăm sóc thật tốt cho hoàng hậu, nhất định phải thành công."

Thái y cung kính đáp: “Vâng, xin bệ hạ yên tâm. Trước đây thần đã kiểm tra sức khỏe cho hoàng hậu rất nhiều lần rồi. Hoàng hậu rất khỏe mạnh, hôm nay lại là thời điểm thích hợp nhất để thụ thai. Ta chắc chắn hơn chín mươi phần trăm, nhất định giúp đỡ hoàng hậu nương nương có thể mang thai."

Thái y nói rất thành thật, nhưng lại không để ý rằng câu cuối cùng của mình có chút mơ hồ, điều này khiến Từ Thiên Nhiên trong mắt hiện lên sát ý. Đương nhiên, từ đầu đến cuối, Từ Thiên Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc để cho những người liên quan đến chuyện này sống sót.

"Cứ làm cho tốt. Nếu chuyện này mà thành công, ta tất nhiên sẽ có trọng thưởng."

"Cảm tạ bệ hạ."

Quất Tử nằm lặng lẽ trên giường. Lúc này nàng chỉ mặc bộ y phục trắng như tuyết, che kín toàn thân. Ánh mắt của nàng tuy điềm tĩnh, nhưng sâu trong sự điềm tĩnh ấy lại hiện lên một tia lạnh lùng.

Từ Thiên Nhiên, Từ Thiên Nhiên, Từ Thiên Nhiên!

Quất Tử không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng.

Từ Thiên Nhiên, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Ta vẫn luôn trung thành hết mực với ngươi, vậy mà ngươi nỡ đối xử với ta như vậy sao. Tốt, rất tốt! Nhưng thật đáng tiếc, ngươi thông minh là thế, mà lại không biết được rằng ta sớm đã chuẩn bị mọi thứ cho tình huống này rồi. Làm sao mà Quất Tử ta có thể sinh con cho một người xa lạ chứ?

"Hoàng hậu nương nương, người đã sẵn sàng chưa? Chút nữa có thể sẽ hơi đau đấy." Giọng nói ôn nhu của thái y vang lên.

“Được rồi, thái y, chúng ta bắt đầu thôi.” Quất Tử bình tĩnh đáp.

"Được, xin hãy đưa ta hạt giống mà người đã chuẩn bị." Thái y cung kính nói.

Quất Tử giơ tay lên, một ống kim loại nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng chậm rãi đưa cho thái y. Trái ngược với ban nãy, lúc này thần sắc nàng lại đang lộ ra một tia dịu dàng ôn nhu. Trong lòng nàng, ba chữ "Từ Thiên Nhiên" lặng lẽ biến mất, thay vào đó là ba chữ khác…

Đêm khuya, trên trời cao.

Nơi này đã cách xa mặt đất đến 4.500 mét. Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Lúc này, hắn lại lần nữa xuất hiện phía trên quân doanh của Nhật Nguyệt đế quốc, hắn vẫn một mực giữ cảnh giác, lặng lẽ quan sát quân doanh của Nhật Nguyệt đế quốc ở phía dưới, đồng thời cảm tri mọi thứ xung quanh, đề phòng nguy cơ có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Với khoảng cách bốn ngàn năm trăm mét này, Hoắc Vũ Hạo không biết liệu tham trắc hồn đạo khí đối không của Nhật Nguyệt đế quốc còn có thể phát hiện ra hắn ở độ cao này hay không. Hắn hơi nheo mắt lại,im lặng chờ đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương