Bạch Tử Tái Sinh
Chương 199: Chương 199

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Một số học viện của trường đã chia nhóm đi.

Lớp biểu diễn sẽ đi vào tuần sau.

Sau hai ngày thống kê số người tham gia, tuần sau sẽ xuất phát.

Sau khi các bạn trong lớp thảo luận, họ bắt đầu đăng ký, tất nhiên cũng có một vài người không muốn đi chơi mà chỉ muốn về nhà.

Tuy nhiên, tổng thể, phần lớn các bạn học viên đều muốn tham gia chuyến đi này.

Sau khi thống kê số người, cần phải chọn một người phụ trách dẫn đoàn và kết nối với Hội sinh viên.

“Các em có thể tự đăng ký, nếu không ai xung phong, tôi sẽ sắp xếp.”

Hàng ghế sau, Từ Hiểu Đồng  nhỏ giọng nói: “Ai lại muốn làm trưởng đoàn  để thêm mệt vậy chứ, nếu các bạn học không nghe lời, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm.”

“Không chừng Trầm Thanh Thanh  sẽ tình nguyện…”

Vừa dứt lời,

Trầm Thanh Thanh  ở hàng ghế trước đã tự xung phong phát biểu.

Từ Hiểu Đồng : “Xem kìa, mình đã nói mà, Trầm Thanh Thanh  đúng là muốn tự ứng cử mà.”

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là...

Trầm Thanh Thanh  nói ra câu khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên:

“Giảng viên, em thấy Bạch Tử có thể đảm nhận vị trí trưởng đoàn của lớp chúng ta, Bạch Tử rất có khả năng lãnh đạo, trước đây khi tham gia huấn luyện quân sự chị ấy đã dẫn dắt đội và đạt được thành tích tốt. Hơn nữa, năng lực chuyên môn của cũng là tốt nhất trong lớp, chắc chắn có thể làm tốt công việc trưởng đoàn.”

Bạch Tử: “...?”

Từ Hiểu Đồng : “Chết thật, Trầm Thanh Thanh  bị điên rồi à?”

Cả lớp đều biết Trầm Thanh Thanh  và Bạch Tử không hợp nhau.

Nhưng không ai ngờ rằng Trầm Thanh Thanh  lại đề cử Bạch Tử làm trưởng đoàn!

Giảng viên nghe thấy lời Trầm Thanh Thanh  nói, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, thầy cũng rất ưng ý Bạch Tử, Bạch Tử, em thấy sao?”

Bạch Tử từ chối: “Giảng viên, em e là không thể làm tốt được đâu.”

Trầm Thanh Thanh  lập tức quay sang nói: “Chị, sao lại không thể làm được? Nếu chị không làm được thì trong lớp này còn ai có thể làm tốt hơn chị được?”

Với câu khen ngợi này, Trầm Thanh Thanh  đã không chỉ tặng Bạch Tử một chiếc mũ cao mà còn đẩy cô ấy lên vị trí cao, muốn xuống cũng khó.

Quan trọng là, thành tích chuyên môn của Bạch Tử thực sự là  đứng nhất trong lớp, không ai có thể vượt qua.

Giảng viên thực sự rất hài lòng với Bạch Tử, nếu không có ai tự đứng ra nhận nhiệm vụ, ông sẽ quyết định giao vị trí trưởng đoàn cho cô.

Vì giờ Trầm Thanh Thanh  đã đề cử Bạch Tử, điều này lại vô tình cho giảng viên cái cớ để quyết định giao vị trí này cho cô.

“Bạch Tử, em đừng từ chối nữa, lần này em làm trưởng đoàn nhé.”

“... Dạ vâng thầy.”

Giảng viên thấy Bạch Tử đồng ý, rất hài lòng, lập tức giao quỹ lớp cho cô, bảo cô sử dụng hợp lý.

Quỹ lớp là khoản tiền thu từ đầu năm học, trước đó đã chi một phần cho các hoạt động, Trầm Thanh Thanh  cũng đã đóng góp một phần vào học kỳ trước, nên quỹ lớp hiện tại còn lại khá nhiều, hơn sáu nghìn tệ.

Sáu nghìn tệ không phải là quá nhiều, nhưng cũng không phải là ít.

 

Nhất là với những gia đình giàu có như Trầm Thanh Thanh  và Lương Văn Thư , họ có thể coi đó là một khoản chi tiêu nhỏ. Còn đối với những sinh viên bình thường, một tháng tiền sinh hoạt chỉ khoảng hai ba nghìn tệ, số tiền này gần bằng hai tháng chi tiêu của họ.

Giao khoản tiền này cho Bạch Tử, đây là một sự tin tưởng.

Nếu số tiền này bị mất, sự tín nhiệm của Bạch Tử trong lớp chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều!

Chiều hôm đó, sau giờ học thể dục.

Có ba bạn trong lớp không đi tham quan thị trấn cổ, sau khi thương lượng với giảng viên, họ đến tìm Bạch Tử để lấy phần quỹ lớp của mình.

“Bạch Tử, giảng viên bảo chúng mình đến lấy tiền.”

Ba người này tổng cộng là sáu trăm tệ, vì giảng viên đã bảo họ đến, Bạch Tử không nói nhiều, dẫn họ đến tủ đồ để lấy tiền.

Không ngờ, khi đến tủ đồ và mở ra, cô phát hiện số tiền trong ví đã biến mất hết!

Bạch Tử hơi sững lại, lục tìm trong các ngăn ví nhưng vẫn không thấy gì.

Từ Hiểu Đồng  nhận ra có gì đó không ổn, liền tiến lên hỏi nhỏ: “Cậu sao vậy?”

 

Bạch Tử: “Quỹ lớp bị mất rồi.”

Từ Hiểu Đồng tròn mắt : “Làm sao có thể?”

Bạch Tử rất bình tĩnh.

Nhưng Từ Hiểu Đồng lại rất ngạc nhiên, cô là một sinh viên bình thường, dĩ nhiên sẽ hiểu được cảm giác khi mất sáu nghìn tệ trong tay mình là như thế nào.

Ba người đứng bên cạnh chờ đợi khá lâu vẫn không thấy Bạch Tử lấy tiền, họ liền bước tới hỏi:

“ Rốt cuộc là còn phải chờ bao lâu nữa vậy?”

“ Có chuyện gì vậy,  lẽ nào cậu không muốn đưa tiền cho chúng  mình sao?”

“Đây là giảng viên bảo đấy, là cậu không muốn đưa hay là không đưa ra nổi?”

Bạch Tử đặt ví vào tủ, bình tĩnh nói: “Đúng, tôi không lấy ra được, quỹ lớp đã bị trộm mất rồi.”

Ba người đứng đó, sắc mặt thay đổi, ngạc nhiên tột độ.

“!!?”

“Cái gì!?”

Một người trong nhóm lớn tiếng hô lên:

“ Mọi người mau qua đây đi, Bạch Tử làm mất quỹ lớp rồi!! Tiền của chúng ta mất hết rồi!”

Lúc này, vừa đúng lúc học xong tiết thể dục, mọi người đều đang thay đồ, nghe thấy tiếng hô lớn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào.

“Cái gì? Tiền của chúng ta mất hết rồi?”

“Chuyện gì vậy? Vậy chúng ta không thể đi tham quan thị trấn cổ sao?”

“Bạch Tử thật là không đáng tin cậy, sáng nay mới giao quỹ lớp cho cậu ấy, giờ chiều tiền đã mất rồi, chắc là cậu ấy tự  tiêu rồi!”

“Thật sự mất tiền rồi à? Vậy bây giờ phải làm sao?”

Mặc dù số tiền không nhiều, nhưng khi mọi người góp lại thành quỹ lớp, nếu bị mất thì chắc chắn sẽ gây ra sự phẫn nộ trong lớp.

Trước những lời chất vấn liên tục, Bạch Tử chỉ có thể trả lời: “Tôi không dùng quỹ lớp, tiền là bị mất, tôi sẽ tìm lại.”

“Tìm lại? Cậu tìm thế nào? Tiền mất lúc nào còn chẳng biết, có khi đã bị dùng rồi cũng nên!”

“Đúng vậy, thật sự không thể tin được. Biết vậy sáng nay tôi đã lấy phần của mình về rồi, không phải đợi đến chiều  để quỹ lớp mất như vậy.”

“Bạch Tử, việc này cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

“Nếu không tìm được tiền, cậu phải tự bỏ tiền ra để bù lại!”

Mọi nhao nhao người bàn tán xôn xao.

Ở góc phòng thay đồ, Trầm Thanh Thanh  khẽ mỉm cười.

Chương trình hay đã bắt đầu!

Rất nhanh, có người đã thông báo cho giảng viên.

Giảng viên cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Ban đầu rất tin tưởng Bạch Tử, nhưng vừa giao tiền cho cô, giờ chuyện lại xảy ra như thế này.

Tuy nhiên, giảng viên không nghi ngờ Bạch Tử đã lấy tiền, vì cô vốn không thiếu tiền.

Vậy rất có thể tiền đã bị ai đó trộm mất.

“Phải kiểm tra toàn bộ phòng thay đồ nữ. Các cậu có ai rời khỏi phòng khi đang học  tiết thể dục không?”

“Có” Chúc Tiểu Xuân vội vàng nói:

“ Mình nhớ là Từ Hiểu Đồng  đã đi ra ngoài!”

Từ Hiểu Đồng  tròn mắt: “ Mình chỉ ra ngoài đi vệ sinh thôi,  Trầm Thanh Thanh  và Hoàng Thái Liên cũng đi ra ngoài còn gì! Sao cậu không nói luôn đi?”

Trong phòng thay đồ nữ không có camera giám sát, vậy nên rất khó để phát hiện kẻ trộm là ai.

Chỉ có thể kiểm tra camera ở hành lang, nhưng camera hành lang không thể cung cấp thông tin rõ ràng, vì người đi lại trên hành lang rất đông.

Trầm Thanh Thanh  đứng ra nói: “Giảng viên,  em là người ngay thẳng, không sợ bị nghi ngờ.  Em không thèm ăn cắp sáu nghìn tệ đó đâu.  Thầy có thể kiểm tra tủ đồ của  em đầu tiên ạ.”

Thấy Trầm Thanh Thanh  chủ động như vậy,

Bạch Tử vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mày cô khẽ nhíu lại.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương