Bạch Tử Tái Sinh
Chương 198: Chương 198

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Rồi sau đó nhiều năm trôi qua,

Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Vân Thâm trở về nước, còn Trình Thập Kiều lại đi biên giới, họ không gặp lại nhau nữa.

Bạch Vân Thâm nhớ mãi bốn chữ đó.

Ký ức kết thúc.

Bạch Vân Thâm nói với Bạch Tử: “Ký ức thời niên thiếu, khi lớn lên sẽ dần dần được tô vẽ lại trong tâm trí, thật kỳ lạ, trước đây khi chơi cùng cô ấy anh chẳng cảm thấy cô ấy là người đặc biệt gì, nhưng sau khi chia xa lại không thể không nhớ đến.”

Người mà lúc này trong lòng Bạch Vân Thâm lại trở thành giải pháp tối ưu, vốn dĩ không phải là người quá xuất sắc.

Bạch Tử mỉm cười, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Vân Thâm .

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Năm phút sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, là phục vụ dẫn người Trình gia đến.

Cửa phòng được mở ra, mọi người lập tức đứng dậy để đón tiếp.

Bước vào phòng là hai người có khí chất rất đặc biệt, Trình Ân Nhượng mặc một chiếc áo khoác hành chính màu xám, bên cạnh ông là vợ ông, mặc một chiếc áo khoác màu kem, dáng vẻ dịu dàng, khí chất thanh thoát.

“Ôi, lão Trình, đến rồi à.”

“Lão Bạch!”

Bạch Xuyên Hùng mỉm cười vòng qua bàn, ôm chầm lấy Trình Ân Nhượng.

Lưu Uyển Ngọc bên cạnh nở nụ cười dịu dàng, gọi với sang Giang Quỳnh Chi : “Quỳnh Chi.”

“Uyển Ngọc, cuối cùng mọi người cũng đến, ngồi xuống trước đi, để tôi giới thiệu, đây là Bạch Tử , còn đây là Vân Thâm.”

Bạch Vân Thâm bước lên một bước, “  Dì Lưu, chú Trình.”

Lưu Uyển Ngọc gật đầu với anh :  “ Vân Thâm, lâu rồi không gặp.”

Sau đó, ánh mắt bà dừng lại trên người Bạch Tử, nở nụ cười thân thiện, “À, đây là cô gái mà trước đây mọi người đã nói đến phải không, tìm được rồi, thật tốt quá, con bé trông giống hệt bà hồi trẻ  ấy.”

Bạch Tử mỉm cười, “ Chào dì Lưu, chào chú Trình ạ.”

Trình Ân Nhượng cũng nhìn thấy Bạch Tử, vỗ tay một cái : “Tốt quá, lần đầu gặp mặt mà lại quên mang quà cho con bé này rồi.”

Bạch Xuyên Hùng vội vàng nói: “ Không cần đâu, chúng ta thân thiết thế này mà còn nói mấy lời khách sáo đó sao, ngồi đi ngồi đi. À, khoan đã,Kiều Kiều đâu? Sao con bé chưa đến?”

Lưu Uyển Ngọc giải thích: “ Kiều Kiều nói chuyến bay trễ một chút, hiện giờ  con bé đang bắt taxi đến, chắc phải mất tầm mười phút nữa, nên chúng tôi qua trước tránh để mọi người phải chờ lâu.”

Giang Quỳnh Chi gật đầu: “Vậy à, không sao đâu, chúng ta ngồi trước đi, gọi món trước nhé.”

Một lát sau, khi mọi người đã ngồi vào chỗ, không khí trong phòng ăn trở nên vui vẻ, thân mật hơn.

“ Con bé sau khi về nhà,  mọi người giữ kín như bảo bối vậy nhỉ! Hôm nay gặp lại, đúng là một bảo bối thật!”

“Hahahaha...”

“Con gái học ở đâu vậy?”

“Trường T .”

“ Trường T  à ? Vậy tốt quá!”

Giang Quỳnh Chi Tự hào: “Bạch Tử tự thi vào đấy, giỏi lắm phải không, ha ha ha.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của Lưu Uyển Ngọc vang lên, là cuộc gọi từ Trình Thập Kiều.

Cô đã đến dưới khách sạn, nhưng không biết ở tầng mấy, nên gọi điện hỏi.

Lưu Uyển Ngọc nói: “Để tôi xuống đón con bé.”

Giang Quỳnh Chi ngăn lại, nói: “ Này, Uyển Ngọc, đừng đi,Vân Thâm, con và Bạch Tử xuống đónKiều Kiều đi.”

Bạch Tử gật đầu : “Vâng.”

Cả hai rời khỏi phòng, cùng đi xuống tầng dưới để đón Trình Thập Kiều.

Thang máy rất nhanh đã xuống tới tầng một.

Bạch Tử và Bạch Vân Thâm bước ra khỏi thang máy, tiến vào đại sảnh khách sạn, và ngay lập tức thấy một người phụ nữ ngẩng đầu đứng tại cửa chính, khí chất mạnh mẽ. Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, tóc ngắn cắt sát tai, dáng vẻ vừa chuyên nghiệp vừa sành điệu, khuôn mặt mang vẻ sắc sảo, một vẻ đẹp rất có khí chất.

Cô đứng đó, tựa như một cảnh đẹp giữa dòng người qua lại, dù khách sạn rất đông người, nhưng Bạch Tử vẫn dễ dàng nhận ra Trình Thập Kiều từ đám đông.

Bạch Vân Thâm cũng nhìn thấy Trình Thập Kiều ngay lập tức.

Cô đang nhìn vào điện thoại, dáng người thẳng tắp, đứng đó tựa như một điểm sáng trong không gian, thu hút mọi ánh nhìn.

“Trình Thập Kiều.”

Khi nghe thấy tiếng gọi, Trình Thập Kiều quay người lại, biểu cảm hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, sải bước chân dài đến gần họ, nói một cách tự nhiên: “Bạch Vân Thâm , lâu rồi không gặp.”Bạcch Vân Thâm chỉ tay về phía Bạch Tử đứng bên cạnh: “Đây là em gái  mình, Bạch Tử.”

Trình Thập Kiều: “À mình biết rồi, lúc về mẹ mình có nhắc đến em ấy. Chào em nhé, em gái.”

Bạch Tử: “Chào chị Kiều Kiều.”

Bạch Vân Thâm : “Đi thôi chúng mình lên trên trước đi, ba mẹ mình  và ba mẹ cậu đang đợi ở trên đó.”

“Được rồi.”

Ba người cùng nhau lên thang máy.

Trong thang máy, Trình Thập Kiều cất điện thoại lại và trò chuyện với họ.

“Dạo này em sống thế nào rồi?”

“Cũng tạm, còn cậu thì sao? Nghe nói  cậu bị thương rồi?”

“Chỉ là một vết thương  nhỏ thôi, là vì ba mẹ nhớ mình , thêm nữa là mình lâu quá chưa về nên ép  mình phải về, hơn nữa mình cũng muốn về rồi, dù sao nhà cũng ở đây mà.”

Lý do chính đương nhiên là vì Trình Thập Kiều đã gần ba mươi tuổi, là một cô gái chưa kết hôn, ba mẹ cô đương nhiên đã bắt đầu thúc giục chuyện hôn nhân từ lâu.

 

Trình Thập Kiều không thể tránh được nữa, chỉ có thể quay về.

“ Nữ sĩ quân vẫn độc thân à, Trình Thập Kiều.”

“ Cậu cũng chẳng kém đâu, Bạch Vân Thâm .”

Bạch Tử bên trái là Bạch Vân Thâm , bên phải là Trình Thập Kiều.

Cửa thang máy đối diện phản chiếu như một chiếc gương, Bạch Tử nhìn vào đó và lặng lẽ lùi lại một bước.

Hai người trong thang máy trêu đùa nhau, không khí rất hài hòa, thật là một cặp đôi đẹp.

Sau khi cả ba quay lại phòng ăn,

Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng nhìn thấy Trình Thập Kiều, vui vẻ ôm chầm lấy cô rồi cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Dĩ nhiên, trong bữa ăn, câu chuyện vẫn không thể thiếu đề tài về chuyện kết hôn của hai người chưa có gia đình.

Lưu Uyển Ngọc và Giang Quỳnh Chi đều cảm thấy đau đầu vì chuyện này.

Trình Thập Kiều nghe nói trước đây Bạch Vân Thâm đã được giới thiệu rất nhiều người, nhưng đều không thành công, liền trêu: “Ôi, Bạch Tổng  tiêu chí cao quá nhỉ,  học ở nước ngoài mấy năm, chắc là mấy cô gái Tây đã lọt vào mắt xanh rồi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn rồi nhỉ?”

Bạch Vân Thâm : “À đúng rồi, dù sao thì kiểu như cậu thì mình thật sự không ưng.”

Giang Quỳnh Chi đưa đũa gõ vào tay Bạch Vân Thâm  : “Nói gì thế hả, ăn cơm nhiều hơn đi, trật tự lại.”

“Cạch.”

Bạch Tử không nhịn được, bật cười.

Có thể thấy, quan hệ giữa hai người rất tốt, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu xa lạ.

Buổi tối ăn xong, hai gia đình chia tay nhau tại cổng khách sạn.

Lên xe, Giang Quỳnh Chi hỏi Bạch Tử: “Bạch Tử , con thấy Trình Thập Kiều thế nào?”

“Cũng khá tốt ạ, chị  Kiều Kiều tính tình rất tốt.”

Sau nhiều năm trong quân đội, tính cách và phẩm hạnh của Trình Thập Kiều là không thể bàn cãi, là một người phụ nữ chất lượng mà không ai có thể chê trách.

Giang Quỳnh Chi : “Mẹ cũng nghĩ vậy,  Kiều Kiều là người mà mẹ đã nhìn thấy lớn lên, tính cách từ nhỏ rất tốt, sau khi về từ quân đội,  con bé đã định cư ở Thành phố Q , sau này con có thể qua chơi cùng chị ấy.”

“Vâng, con sẽ qua ạ.”

Giữa tháng, giải đấu mà mọi người đã chuẩn bị suốt thời gian qua cuối cùng cũng bắt đầu.

Chu Hòe  dẫn đội đi thi đấu và giành được một số huy chương vàng.

Trong buổi lễ tuyên dương vào sáng thứ Hai của trường, đội tennis được công khai khen thưởng, còn được đặt một lá cờ lưu niệm để các thành viên lên sân khấu nhận.

Chu Hòe bảo Bạch Tử lên nhận cờ, đồng thời chụp một bức ảnh kỷ niệm cùng hiệu trưởng, bức ảnh này sẽ được lưu trữ trong trường.

Bức ảnh lưu trong trường có nghĩa là thế hệ sinh viên sau này sẽ luôn được nhìn thấy, những học sinh bình thường không có vinh dự này.

Trầm Thanh Thanh  nhìn Bạch Tử trên sân khấu, trong lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng mãnh liệt.

Cô cảm thấy, Bạch Tử dù cuộc sống có chút khác với kiếp trước, nhưng về cơ bản vẫn đi đúng hướng. Dần dần, cô đã trở nên nổi bật hơn, càng lúc càng thu hút sự chú ý, trở thành tâm điểm.

Liệu...

Liệu kiếp này cô có thể thành công như kiếp trước không?

Trầm Thanh Thanh  cúi đầu, che giấu sự căm hận trong đôi mắt.

Không, cô ta nhất định sẽ không để Bạch Tử toại nguyện.

Nếu Bạch Tử có thể thành công trong kiếp này, thì việc cô ta được tái sinh chẳng có ý nghĩa gì.

Trầm Thanh Thanh cảm thấy Bạch Tử đã hại cô ta, khiến cô ta mất cơ hội vào vòng chung kết cuộc thi của đại học thể thao. Việc này cô ta nhất định phải trả thù!

Trầm Thanh Thanh  suy nghĩ một chút, dường như học kỳ này còn một hoạt động lớn cuối cùng — là sự kiện hợp tác giữa trường Trường đại học T  và Xương Hoành Cổ Trấn, chủ yếu để quảng bá các nghề thủ công truyền thống như múa rối bóng, giới thiệu các món ăn đặc sản của thị trấn cổ.

Đây là một hoạt động được Sở Du lịch thúc đẩy, họ còn đầu tư một khoản lớn để tái xây dựng Xương Hoành Cổ Trấn, mục đích là để phát triển ngành du lịch.

Trường học vui vẻ nhận lời tổ chức sự kiện này và giao cho Hội sinh viên phụ trách.

Ban đầu, Trầm Thanh Thanh  còn tính toán sẽ lợi dụng sự kiện này để tận dụng thời gian cuối cùng còn lại bên Tạ Bắc Mạc ở trường, hy vọng có thể tăng cường sự chú ý của anh dành cho cô.

Nhưng nhìn thấy Bạch Tử dần dần trở nên nổi bật hơn trong trường,

Có vẻ như lần này, Trầm Thanh Thanh  phải chuẩn bị kế hoạch hai rồi!

Hai tuần sau.

Giảng viên thông báo một tin quan trọng trong lớp.

“Các em, tuần sau sẽ không có tiết, trường tổ chức chuyến đi ba ngày đến thị trấn cổ, mọi người có thể đăng ký tham gia tự nguyện.”

“Thị trấn cổ?”

“Phải ở lại thị trấn đó sao?”

“Giảng viên, có miễn phí không?”

“Nếu không đi thì có thể về nhà không?”

“......................”

Các bạn học sinh liên tục đưa ra rất nhiều câu hỏi.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng  ở hàng ghế sau cùng nhìn lên bục giảng.

Giảng viên: “Không phải miễn phí, nhưng chi phí của lớp sẽ được trích từ quỹ lớp trước đây, các em yên tâm, chi phí ở lại và phương tiện đi lại sẽ do trường tổ chức, các em có thể ăn ở homestay, nhưng nếu muốn tiêu riêng thì sẽ được trừ từ quỹ lớp.”

“Không bắt buộc mọi người tham gia, các em có thể chọn không đi, nếu không đi, trường sẽ cho nghỉ ba ngày, các em có thể về nhà…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương