Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 88: Hiệp Sĩ Mắt Xanh (6)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 88: Hiệp Sĩ Mắt Xanh (6)
[Dịch giả: Jucie]
[Hiệu đính: Thanh Quyên]
Joseph đã nói với Glad rằng dù có thua cũng không sao cả.
Ngay chính cậu cũng đã chuẩn bị trước tinh thần để đón nhận thất bại nếu trường hợp tệ nhất xảy đến.
Những người đã sẵn sàng từ bỏ cơ hội rèn luyện để nhường chỗ cho cậu như các hiệp sĩ Bayezid cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào Vlad trong trận đấu với Stephen.
Không một ai trong số họ nghĩ rằng cậu có thể đánh bại được người con trai đã được rèn luyện võ công và kiếm thuật từ nhỏ của Bá Tước.
Nhưng bên cạnh đó, vẫn còn rất nhiều người đặt niềm tin vào Vlad như người thầy Jager của cậu và tiểu thư Alicia.
Godin vẫn đang nở nụ cười quen thuộc, ngay cả khi đứng bên ngoài đấu trường.
Nhưng chí ít, dù chỉ một lần…
“Hãy tiến lên.”
Cậu cũng muốn nhận được sự kỳ vọng từ những người giống mình.
“Hãy cho ta thấy cậu giỏi đến đâu.”
Bởi vì giờ đây, Vlad cũng đang chiến đấu vì danh dự của chính mình, chẳng có gì phải xấu hổ vì những nỗ lực cậu đã trải qua để đi đến ngày hôm nay.
Choang!
Từng tia lửa bùng lên mỗi khi hai thanh kiếm va chạm.
Các hiệp sĩ Bayezid vô thức siết chặt nắm tay khi chứng kiến trận đấu.
“Tốt lắm! Cứ tiếp tục như thế!”
“Đúng rồi, cứ giữ vững phong độ như vậy!”
Đó là một phương pháp phá kiếm vô cùng lợi hại, được dạy để sử dụng trong những thời khắc cam go nhất.
Thế nhưng, Vlad lại đang dùng nó để kiểm soát lưỡi kiếm của Stephen một cách thành thạo.
Tuy có phần loạng choạng, nhưng cậu vẫn nghiến chặt răng để giữ vững tư thế.
Vlad né tránh những cú đâm bằng cách giữ khoảng cách và tránh những cú bổ nhờ vào trọng lượng của mình.
Đó là một lối đánh cực đoan, khó có thể áp dụng trong thực chiến, nhưng chính chiến thuật đầy mạo hiểm đó lại đang từng bước nuốt chửng Stephen.
“Đồ hèn hạ!”
Cách duy nhất để tiếp cận Vlad lúc này là một nhát chém ngang với tầm vung dữ dội đặc trưng của đại kiếm, nhưng ngay cả điều đó bây giờ cũng không thế.
Choang!
“Thằng nhãi này là thứ quái gì vậy!”
Godin đã nói rằng tên nhóc tóc vàng trước mặt hắn mới chỉ cầm kiếm được một năm. Thế nhưng, nhìn cách Vlad phản đòn, kỹ thuật và chiến thuật cậu đang sử dụng lại mang dáng dấp của một đấu sĩ lão luyện.
“Ngươi định chạy trốn đến bao giờ nữa!”
Vlad tiếp cận trận đấu với lối đánh hoàn toàn thiên về phòng thủ, như thể đã từ bỏ ý định tấn công.
Stephen biết rằng cậu không thể cứ mãi né tránh và đỡ đòn như vậy, nhưng vấn đề là đến lúc đó, chính hắn cũng sẽ kiệt sức.
Đại kiếm dù mạnh mẽ, nhưng nó đòi hỏi một thể lực khủng khiếp để sử dụng, nếu càng kéo dài trận chiến, gánh nặng đó sẽ càng đè nặng lên chủ nhân của nó.
“Khốn kiếp!”
Stephen có cảm giác như mình đang dẫm lên bùn lầy.
Chiến trường mà Bayezid đã dựng nên có vẻ đang càng lúc trở nên lầy lội hơn, nhưng Vlad dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn.
Ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề đến mức hắn cảm giác dường như mọi thứ ở Deirmar đang chống lại hắn.
“Có lẽ vì xuất thân thấp kém mà ngươi mới chiến đấu cái kiểu dơ bẩn như thế à?”
Stephen bắt đầu mất kiên nhẫn.
Vlad có thể thua, nhưng hắn thì không thể.
Thực tế, việc hắn phải vật lộn với một tên kiếm sĩ vô danh như thế này đã là sự sỉ nhục.
“Nếu mẹ ngươi có mặt ở đây thì cũng sẽ xấu hổ không dám nhìn ngươi đó!”
Vlad bật cười trước lời lẽ khiêu khích của Stephen, hắn ta giờ đây đã trở nên hống hách đến mức phải lôi cả gia đình cậu ra để châm chọc.
Stephen vẫn đang cố giữ vững phong thái, nhưng những lời xúc phạm đó với Vlad chẳng khác gì những câu chửi rủa vô nghĩa nơi con hẻm nhỏ.
“...Điều đó là không thể.”
Ngay cả khi mẹ cậu thật sự có mặt ở đây, Vlad biết rõ rằng bà sẽ không bao giờ quay lưng lại với cậu.
Tình thế hiện tại trông có vẻ bất lợi và đầy nguy hiểm, nhưng cậu vẫn đang từng bước tiến về phía chiến thắng.
“…!”
Dưới ánh bạc lóe lên, một nhát kiếm vụt đến như mũi tên nhắm thẳng vào mặt Stephen.
Đòn tấn công này hoàn toàn bất ngờ, đó là một chiêu thức chưa từng xuất hiện trước đó, khiến đối phương không thể ứng phó kịp.
“Tên khốn này…”
“Ngươi muốn ta cắt nó đi không?”
Một giọt máu đỏ thẫm lăn dài trên má.
Mũi kiếm khiêm nhường của tên hiệp sĩ mà Stephen từng khinh thường đã rạch qua làn da hắn.
“...!”
Người đang đứng ngoài quan sát trận đấu như Godin cũng không khỏi rùng mình trước đòn tấn công vừa rồi.
Dù nhát kiếm chỉ mang tính chất thăm dò với tốc độ làm chủ đạo, nhưng chính sự bất ngờ đã khiến nó trở nên đáng sợ.
‘Nó đang tiến đến gần hơn.’
Godin nhận ra khoảng cách giữa Stephen và Vlad đang dần thu hẹp.
Điều đó chứng tỏ Vlad không chỉ chiến đấu mà còn đang khao khát chiến thắng theo cách riêng của mình.
Những vinh quang cậu bé đạt được trước đây đều có sự góp sức của người khác và là thành tựu chung của tất cả mọi người.
Nhưng lúc này, với tư cách một hiệp sĩ mang danh dự của riêng mình, Vlad chỉ muốn giành chiến thắng bằng chính thực lực.
“Nếu Bá tước Gaidar mà nhìn thấy cảnh này, hẳn ngài ấy sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng, phải không?”
“...!”
Lời khiêu khích vừa rồi không phải một câu nói vô nghĩa.
Nó là một mối đe dọa mang tính sống còn và sẽ hoàn hảo hơn nếu có thể khiến đối phương bẽ mặt, đúng như cách Vlad đang làm lúc này.
“Thằng… thằng khốn này...”
Stephen nghiến răng, nhìn Vlad lạnh lùng vào thế một lần nữa như thể vừa rồi chỉ là một hành động khiêu khích.
Đôi mắt hắn bắt đầu vằn lên tia đỏ rực vì phẫn nộ.
“Chết tiệt.”
Một luồng linh khí bùng lên từ lưỡi kiếm của Stephen khi hắn không thể kiềm chế được nữa.
Phóng thích linh khí đồng nghĩa với việc sẽ đưa thế giới nội tại ra bên ngoài.
Nó buộc con người ta phải tiêu hao một lượng tinh lực khổng lồ, khiến cho thể lực của họ dần trở nên cạn kiệt.
Godin tặc lưỡi khi thấy Stephen đã mắc phải cái bẫy tâm lý của cậu nhóc kia.
“Đến mức này rồi ư…”
Khi cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí trên chiến trường, Jager liền nhanh chóng đặt tay lên chuôi kiếm.
“Ngươi nhất định phải cầm cự được.”
Người đang đứng ngoài quan sát cuộc chiến như Jager cũng không khỏi căng thẳng.
Ông sẽ sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào nếu tình hình chuyển biến xấu đi.
“Chết đi! Đồ hèn hạ!”
[Hắn đến rồi!]
Sự đáng sợ thật sự của kỹ thuật đại kiếm không nằm ở sức mạnh của từng nhát chém, mà ở chuỗi đòn liên hoàn không dứt.
Vì đây là vũ khí khó luân chuyển giữa công và thủ nên mỗi đòn vung ra đều phải mang lại hiệu quả.
Chính vì thế, chỉ có liên kích mới có thể bù đắp điểm yếu của nó.
“Khốn kiếp!”
Ầm!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bùn đất bắn tung tóe khắp nơi.
Cơn địa chấn lan rộng khiến Vlad phải cố chật vật mới giữ được thăng bằng.
“Thử né đòn này của ta xem!”
Chiến trường bùng nổ khi linh khí của Stephen cuộn trào trong cơn thịnh nộ.
Lớp cỏ dại hoang tàn cùng đất xốp văng tung tóe, che khuất tầm nhìn của Vlad.
[Cố cầm cự đi, ngươi nhất định phải quan sát được chuyển động của hắn!]
Thanh kiếm giận dữ của Stephen giương cao như thể đang chờ đợi để bám theo bước chân loạng choạng của Vlad.
‘Khốn kiếp!’
Đây là tình huống đã được lường trước, kết quả cũng không nằm ngoài dự tính, nhưng thực tế vẫn khắc nghiệt hơn những gì họ tưởng tượng.
Thế giới của Stephen vốn được gây dựng vững chắc nhờ sự hậu thuẫn của gia tộc bá tước - một thế lực mà Vlad khó lòng chạm tới.
Nhưng nếu cậu biết cách giữ bình tĩnh…
‘Chính là lúc này!’
Nếu tiếp tục né tránh, có lẽ cậu sẽ có thể cầm hòa.
Ngay cả khi thua, vẫn có những điều cậu có thể đạt được.
Nhưng giờ đây, Vlad không muốn mãi lẩn tránh, trốn chạy và hẹn lại lần sau.
‘...’
Trước mắt cậu là tên hiệp sĩ đã hủy hoại đi quê hương của cậu.
Ngày đó, Vlad đã bỏ chạy, trốn khỏi nụ cười của Rose, rời xa Soara.
Nhưng lần này, cậu không muốn lùi bước trước hắn nữa.
“Hừ!”
Cậu muốn tất cả hãy nhìn cho thật rõ.
Hiện giờ, cậu đã đứng đây với niềm kiêu hãnh và danh dự.
Cậu đã nỗ lực hết mình để đến được nơi này.
Có thể với ai đó, đây chỉ là vinh quang có sẵn ngay từ khi sinh ra, nhưng với Vlad, nó lại là thành quả của sự gian khổ.
Từ trước đến nay, cậu chưa một lần dừng lại khi vẫn còn có thể vung thanh kiếm trong tay.
‘Ở đây!’
Trong những đòn tấn công liên tiếp, một khe hở nhỏ đã lộ ra.
Tuy đó chỉ là một khoảng trống rất nhỏ, nhưng là cơ hội để Vlad có thể chạm tới Stephen.
[Bên trái kìa!]
Ngay khoảnh khắc ấy, một cú đánh mạnh đột nhiên giáng xuống vai cậu.
“Hự!”
Như hiểu rõ ý chí của chủ nhân, bộ giáp thấm đẫm hơi thở của cậu vặn vẹo, phá vỡ quỹ đạo của Stephen.
Đó là bộ giáp đánh cắp từ Thánh Hiệp Sĩ - người có niềm tin vững chắc vào con đường Chúa Trời định.
“Sao ngươi dám!”
Đại kiếm có đặc điểm khó sử dụng trong cự ly gần do chiều dài và trọng lượng lớn.
Với phong cách chiến đấu quái dị và tốc độ đáng kinh ngạc, Glad đã lợi dụng nhược điểm ấy để tước đi vũ khí của đối thủ.
Thế nhưng, Stephen đã quá quen thuộc với những mánh khóe đó.
“Hự!”
Bản thân thể chất rắn rỏi được kế thừa từ dòng dõi cao quý của Stephen đã là một vũ khí đáng gờm.
Cú đá của hắn bất ngờ đâm thẳng vào bụng Vlad.
Cùng lúc đó, bàn tay trái không cầm kiếm của nhắm thẳng vào mặt cậu.
“Chỉ có thế thôi sao?”
“Hự!”
Thế nhưng, lần này Vlad lại không hề né tránh.
Cậu ngẩng đầu, lấy trán mình đón lấy cú đấm của Stephen như một lời thách thức.
“Tên điên này!”
Hình ảnh vầng trán sáng bóng của Ramund chợt hiện lên trong ký ức cậu.
Đó là lão hiệp sĩ già đã lui về hậu phương, nhưng từng dốc lòng rèn giũa người kế thừa của Bayezid.
[Chính là lúc này!]
Cậu chỉ cần nắm bắt được thời cơ này thì tình thế có thể xoay chuyển.
Vlad dồn toàn bộ sức lực vào cú nhảy quyết định để nắm lấy sơ hở duy nhất.
Kẻ cao quý có thể ngã rồi lại đứng lên, người giàu có thể thất bại rồi lại làm lại từ đầu, nhưng trong thế giới của những kẻ lớn lên từ khu ổ chuột như cậu thì cơ hội chỉ có thể đến một lần.
“Chết đi! Tên khốn!”
Không cần phải nhìn đâu xa, kẻ thù đã ở ngay trước mắt cậu.
Cậu buộc phải tiến lên và đối diện với thế giới đã luôn chờ đợi cậu.
Thế giới của những kẻ quyền quý vốn đã được định sẵn.
Chính vì thế, Stephen luôn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt.
Nhưng giờ đây, mũi kiếm của cậu bé từng lớn lên từ con hẻm tối đã chạm đến mục tiêu mà cậu hằng mong ước.
Thế giới của cậu bừng sáng trong ánh trắng rực rỡ ngay trước mắt tất cả mọi người.
Con bạch xà quấn quanh thân cây gào lên dữ dội như hòa cùng thế giới mà cậu vừa khai mở.
“Ta… làm được rồi sao?”
Máu chảy dài từ gáy Stephen.
Chỉ cần lưỡi kiếm lún sâu hơn chút nữa, có lẽ hắn đã mất mạng.
“Vậy... ta có thể nhận được sự đền bù xứng đáng, đúng không?”
Trận đấu kết thúc trong thinh lặng.
Lưỡi kiếm của cậu thiếu niên kề sát cổ tên quý tộc và ai đó buộc phải ngăn cậu lại trước khi quá muộn.
“Trả lời ta!”
“Phải...”
Cuối cùng, khoảnh khắc ấy cũng đã đến.
Thanh kiếm tỏa sáng dưới ánh trăng xanh mà cậu từng khao khát giờ đây đang đối diện với cậu.
“Vậy hãy trao nó cho ta. Cả ngươi nữa.”
Ngày hôm đó, cậu đã mất đi quê hương.
Cậu đã từng van xin để giữ lấy mạng sống chỉ bằng một miếng thịt bẩn thỉu.
Vậy nên bây giờ, cậu cũng phải giành lấy thứ thuộc về mình.
“Một hiệp sĩ luôn chỉ nhận những gì bản thân xứng đáng được nhận, Godin xứ Gaidar.”
Vlad có đủ tư cách chính đáng để đưa ra yêu cầu này và quan trọng nhất vẫn là kết quả chung cuộc của trận đấu đã được định rõ.
Cậu bé ấy đã cố gắng hết sức để chiến thắng, nên việc được đền đáp là lẽ hiển nhiên.
“Ta muốn thanh kiếm của Stephen làm phần thưởng cho trận đấu này.”
Một hiệp sĩ luôn chỉ nhận những gì bản thân xứng đáng được nhận.
Người đầu tiên nói với cậu điều đó chính là hiệp sĩ ánh trăng đang đứng ngay trước mặt.
Trên sân đấu là một cậu trai trẻ đang rưng rưng nước mắt kề sát lưỡi kiếm vào cổ của gã quý tộc.
Vị hiệp sĩ ánh trăng đã dũng mảnh ra tay kịp thời để chặn đòn của cậu, trong khi ngài hiệp sĩ độc nhãn vẫn đứng lặng im quan sát.
Giữa chiến trường nơi những thanh kiếm của người trong cuộc lẫn kẻ ngoài cuộc đan xen trong hỗn loạn, vị tu sĩ đại diện cho ý chí của Chúa liền run rẩy cất giọng tuyên phán:
“Chiến thắng thuộc về hiệp sĩ của Bayezid, Vlad xứ Soara!”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mái tóc vàng của cậu thiếu niên bừng sáng.
Tất cả những ai có mặt tại đó đều không thể rời mắt khỏi chiến thắng của cậu.
Đây chính là khoảnh khắc thanh kiếm của Vlad vươn được đến thế giới trên cao mà cậu hằng mong ước.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook