Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 85: Hiệp Sĩ Mắt Xanh (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
[Tên của một số nhân vật trong novel sẽ có chút thay đổi so với tên trong webtoon, bọn mình sẽ note những tên cũ trong những chương đầu, bạn đọc hãy theo dõi để tránh nhầm lẫn trong những chương sau nhé! (❁´◡`❁)]
‘Hiệp sĩ.’
Đó là tiếng gọi quen thuộc vốn vang vọng trong tâm trí của một đứa trẻ đang lăn lộn giữa những con hẻm bùn lầy nơi khu ổ chuột.
Đã từng có một người mở ra trước mắt cậu bé ấy một cánh cửa dẫn vào thế giới của những hiệp sĩ - một thế giới mà tưởng chừng những người như cậu sẽ không đời nào chạm được đến.
Trong tâm thức của kẻ đó có một thế giới sức mạnh khác hiện hữu, bao trùm bởi sắc xanh mà đến cả ánh trăng cũng không thể lu mờ.
Đứa trẻ năm xưa đã đánh mất đi tổ ấm của mình bởi chính thứ sức mạnh xanh lam ấy, thứ mà cậu từng khao khát muốn có.
Lam Nguyệt Hiệp Sĩ lên tiếng nói:
“Một hiệp sĩ luôn chỉ nhận những gì bản thân xứng đáng được nhận.”
Đó là điều răn thứ ba của Thánh Kiếm.
Một hiệp sĩ phải luôn giữ danh dự. Vậy nên, cậu phải tuân theo nguyên tắc đó.
“Ta đến để đáp lễ chiếc khăn tay mà tiểu thư Alicia đã trao cho ta.”
Đứa trẻ ở khu ổ chuột khi xưa đã hiểu được quy luật ấy. Những ngón chân lấm lem bùn đất ngày nào giờ đã chạm tới ánh trăng xanh.
Cậu có thể tự tin vươn tay để nhận sự đền đáp xứng đáng và ngẩng cao đầu đối diện với vị tiểu thư cao quý.
“Với cái giá đó, ta xin đặt cược danh dự của một hiệp sĩ…”
Thế giới cậu ấy từng mơ ước và khao khát cũng chính là thế giới cậu đã thề sẽ hủy diệt.
Vlad khẽ thì thầm trước mặt Lam Nguyệt Hiệp Sĩ.
Giờ đây, cuối cùng cậu cũng đã có cơ hội được đối diện với hắn.
“…với danh nghĩa đã được Bayezid công nhận.”
Hiệp sĩ Bayezid, Vlad của Soara.
“…”
“…”
Hai ánh mắt xanh lặng lẽ nhìn nhau.
Con ngươi sáng rực của đứa trẻ phản chiếu chính thế giới của cậu.
“Vlad của Soara...”
Trong sảnh đường được Alicia chuẩn bị sẵn để đón tiếp những vị khách từ phương Tây. Tại đó, Stephen đang ngồi trên ghế và ung dung dùng bữa.
Họ cứ ngỡ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng Bayezid lại đi một nước cờ không ngờ tới.
“Ngươi cũng lần đầu nghe thấy cái tên này, phải không?”
Nghe vậy, Stephen quay đầu nhìn về phía Godin đang ngồi bên cạnh, hắn lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Thế nhưng hôm nay, khuôn mặt của hắn lại đầy vẻ khó xử thay vì nụ cười quen thuộc như thường lệ.
“Ngươi quen hắn sao?”
Bình thường, Stephen (Ishtvan Gaidar) chẳng mấy bận tâm đến các hiệp sĩ phương Bắc. Tính cách kiêu ngạo kế thừa từ dòng máu cao quý đã khiến hắn dễ dàng gạt những kẻ tầm thường ra khỏi tâm trí.
Nhưng cậu nhóc phương Bắc kia lại khiến hắn phải có suy nghĩ khác.
“Hắn trông thật kiêu ngạo.”
“...Có vẻ vậy.”
Hắn cứ nghĩ là họ đang đối mắt, nhưng hóa ra không phải. Ánh mắt của Vlad không hề nhìn Stephen (Ishtvan Gaidar) mà chỉ hướng về phía Godin đang đứng sau hắn. Khi chứng kiến sự thờ ơ ấy, Stephen chợt cảm thấy bị xúc phạm và đồng thời cũng dấy lên nỗi tò mò trong lòng.
“...Nếu có quen biết thì cứ nói là quen biết đi.”
Godin trả lời câu hỏi của Stephen, nhưng tâm trí hắn vẫn chưa thể thoát khỏi những suy nghĩ hoài nghi trong đầu.
Ánh mắt mãnh liệt mà cậu nhóc kia dành cho hắn vẫn khiến hắn lạc lối trong những ký ức ngày trước.
‘Ta không ngờ lại gặp lại ngươi ở một nơi như này.’
Hắn cứu sống cậu không chỉ đơn thuần vì lòng trắc ẩn, mà còn là vì tiềm năng bừng sáng nơi cậu.
Nhưng thật không ngờ đứa trẻ ấy một ngày nào đó sẽ xuất hiện trở lại trước mặt hắn theo cách này.
“Tự hào thật.”
Tên nhóc mới ngày nào còn bò lổm ngổm trên mặt đất nhuốm máu và gào khóc sau lưng hắn giờ đây đã không còn nữa.
Người đang đứng trước mặt Godin hôm nay là Vlad của Soara, hiệp sĩ của Bayezid.
‘Ta không ngờ cậu ta lại trở thành một người như này.’
Godin tựa lưng vào ghế, nhớ lại ánh mắt xanh lam đã từng nhìn thẳng vào mình. Tình cảnh này thật khó tin, nhưng Vlad của Soara mà hắn đã từng nghe danh quả nhiên chính là cậu bé năm xưa.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“...”
Câu hỏi thẳng thừng của Stephen khiến Godin sững người. Hắn nhanh chóng ý thức được vị trí của mình và ngưng nghĩ ngợi rồi bắt đầu tính toán bước đi tiếp theo.
“...Không còn cách nào khác.”
Godin cũng là một hiệp sĩ, hắn có thể dứt khoát cắt đứt những mối quan hệ cũ nếu đó là mệnh lệnh của chủ nhân. Dù điều này có thể lãng phí một tài năng, nhưng nếu nó là chướng ngại trên con đường của hắn thì hắn chẳng có lý do gì để do dự.
“Người chiến thắng sẽ giành lấy tất cả, luật này vốn đã được định sẵn.”
Đứa nhóc kia đang nắm trong tay chiếc khăn tay thêu tên một quý tộc, đó chính là lý do duy nhất ngăn cản Stephen đưa ra lời cầu hôn sai lầm này.
“Thách đấu với hắn một trận đấu tay đôi đi.”
“Đấu tay đôi à?”
Một chiến trường danh dự là nơi chỉ có những kẻ xứng đáng mới có thể bước lên.
Giờ đây, cậu bé ngày nào đã là một hiệp sĩ và có thể dùng chính danh nghĩa của mình để chiến đấu mà không cần mượn uy danh của kẻ khác.
“Chẳng phải đôi khi những kẻ si tình trẻ tuổi cũng sẽ giao đấu để giành lấy trái tim của một quý cô sao?”
Godin nhìn Stephen và mỉm cười.
Biểu cảm của hắn vẫn như mọi khi, đó cũng chính là biểu cảm mà kẻ bại trận phương Tây Sigmund đã từng tin tưởng.
“Được thôi.”
Stephen bật cười theo khi thấy Godin đã lấy lại phong thái vốn có.
Người phương Tây luôn sẵn sàng làm mọi thứ để có được điều mình muốn.
Stephen nở một nụ cười sắc lạnh rồi ngẫm nghĩ về đôi mắt xanh lam vừa phớt lờ hắn.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Cảm ơn các vị đã đến, những hiệp sĩ của Bayezid.”
Từ cửa sổ, có thể thấy một gốc cây vững chãi mọc trên ngọn đồi thấp.
Jager và Vlad - những vị khách vừa bước vào phòng làm việc của Alicia, đã cúi đầu đáp lại lời chào của cô.
“Joseph nói rằng ngài ấy sẽ chứng minh mối liên minh vững chắc giữa Bayezid và Hainal.”
“Xem ra ta nên gửi một bức thư cảm ơn rồi.”
Alicia gật đầu và mỉm cười tự tin khi nghe thấy câu trả lời của Jager.
Trong nhiệm vụ lần này, Joseph đã không chỉ cử Jager và Vlad mà còn cả những hiệp sĩ xuất sắc nhất của Bayezid đến Hainal như để thể hiện sức mạnh. Đồng thời, đây cũng là phép thử để đánh giá giá trị của vùng lãnh thổ mang tên Deirmar trong bối cảnh tình hình ngày càng cấp bách này.
“Đây là thư của ngài Joseph.”
Alicia nhận lấy bức thư mà Joseph đã đưa cho cô.
“Ngài ấy nói rằng dù Vlad có giữ khăn tay của Alicia, cô cũng sẽ không dễ dàng từ chối lời cầu hôn của Gaidar.”
Sau khi trao thư cho Alicia, Joseph liền gác lại công việc tại Soara và lập tức lên đường đến Sturma. Đây không chỉ là một biện pháp để đẩy nhanh quá trình chuẩn bị cho cậu hiệp sĩ trẻ đã được rèn giũa từ lâu, mà còn là nước đi quyết đoán hơn cho nhiệm vụ lần này.
“Đây sao?”
“Xin tiểu thư hãy đọc nó.”
Nghe lời Jager, Alicia mở phong thư được khắc dấu của Bayezid.
Cô chậm rãi đọc bức thư của Joseph và ánh mắt bắt đầu khẽ rung động.
“...Hóa ra còn có cách này nữa sao?”
“Tôi sẽ làm tất cả vì Deirmar.”
Sau khi đọc xong, ánh mắt nhìn về các hiệp sĩ Bayezid của Alicia đã không còn như trước. Vẻ mặt cô trở nên điềm tĩnh và lạnh lẽo, nhưng cũng có phần cao quý hơn.
“Bởi vì ta cũng mang dòng máu của phu nhân Oksana. Thế nên điều này hoàn toàn có thể xảy ra.”
Vốn là người luôn sát cánh bên Alicia, Duncan đã nhận ra sự thay đổi khác thường trong phản ứng của cô nên liền cầm lấy bức thư và đọc.
‘...Ôi chúa ơi.’
Đúng như ông đã nghĩ, chẳng có ai giúp đỡ Deirmar chỉ vì lòng tốt cả.
Duncan hiểu rõ dụng ý của Joseph qua từng câu chữ trong thư và thở dài buồn bã.
Cũng như bao gia đình quý tộc khác, Alicia Hainal mang trong mình nhiều huyết thống cao quý nhờ những cuộc hôn nhân liên tục được duy trì qua các thế hệ.
Trong đó, cô thừa hưởng dòng máu của gia tộc Oscar thông qua bà của mình, và dòng máu này lại được tiếp nối bởi gia tộc bên ngoại của Joseph, tức là phu nhân Oksana.
“...Nếu nữ bá tước Bayezid nhận ta làm con đỡ đầu, hẳn ta sẽ dễ dàng từ chối lời cầu hôn lúc này hơn.”
“Đúng vậy.”
Vấn đề của Alicia chính là cô không có cha mẹ.
Do đó, khi nhận được lời cầu hôn từ gia tộc Gaidar, cô buộc phải cân nhắc mà không còn lựa chọn nào khác, nhưng nếu Oksana trở thành mẹ đỡ đầu của cô, câu chuyện sẽ được rẽ sang hướng khác.
Nếu Stephen thật sự muốn cưới Alicia, hắn ta sẽ phải có được sự đồng ý của Oksana.
“Ta lo rằng mình sẽ trở thành gánh nặng cho nữ bá tước.”
“Phu nhân Oksana nói rằng bà ấy sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ tiểu thư.”
Cha mẹ đỡ đầu là mối quan hệ thiêng liêng được ràng buộc thông qua chứng nhận của nhà thờ.
Trong trường hợp tệ nhất, đây chính là cách duy nhất để bảo vệ những đứa trẻ chưa đủ khả năng tự bảo vệ bản thân khi huyết thống của chúng bị đe dọa. Thế nhưng, bất kỳ trách nhiệm nào cũng đi kèm với quyền lực.
“Ta có cần phải quyết định ngay lúc này không?”
“Không. Chúng tôi hiểu đây là một quyết định khó khăn đối với tiểu thư.”
Alicia là người duy nhất của gia tộc Hainal và Oksana Bayezid có thể trở thành người bảo hộ của cô.
Nếu Alicia chấp nhận đề nghị của Joseph, Bayezid sẽ có một lý do chính đáng để can thiệp vào Hainal.
“...Lâu rồi mới gặp lại cậu, Vlad.”
Gaidar đã tiếp cận một tiểu thư trong sáng dưới danh nghĩa cầu hôn, còn Bayezid thì dùng danh nghĩa bảo hộ để lôi kéo một cô gái mồ côi không có nơi nương tựa.
Đối với Alicia và vùng đất Deirmar không có quyền lực, những người mà họ có thể tin tưởng hiện tại đã ít lại càng ít hơn.
“Thế nào? Công việc hiện tại có khiến cậu cảm thấy quá sức không?”
Chàng trai trước mặt cô cũng là một hiệp sĩ của Bayezid.
Vậy nên, lòng trung thành của cậu hiển nhiên vẫn nghiêng về Bayezid hơn là chính bản thân cậu. Nhưng so với Joseph, cậu vẫn đáng tin cậy hơn một chút, vì ít nhất cậu còn có bổn phận để thực hiện.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức vì tiểu thư Alicia. Đó là nhiệm vụ mà tôi được giao, và chính tôi cũng muốn như thế.”
Alicia khẽ mỉm cười khi nhìn vào Vlad bằng ánh mắt chân thành mà không chút do dự.
Từ trận đấu kiếm ngày hôm đó, cô đã biết rõ rằng cậu sẽ luôn dốc hết sức lực vì lý tưởng của bản thân.
Cô cũng biết cậu là một chàng trai trung thành và chân thực, giống như khi cô thấy cậu cầu nguyện dưới gốc cây gia tộc mình, dù cho tình huống đó xuất phát từ một sự hiểu lầm nhỏ.
“Cảm ơn cậu rất nhiều, Vlad.”
Alicia khẽ cười rồi đưa tay về phía cậu.
“Cho ta xem chiếc khăn tay của ta đi. Cậu đã giữ nó quá lâu rồi, chẳng phải nó cần được giặt lại sao?”
Cô biết chắc cậu đã giữ gìn chiếc khăn thật cẩn thận.
Tuy nhiên, cậu đã mang theo nó suốt hơn nửa năm nên ít nhất nó cũng nên được giặt sạch trước khi xuất hiện trước mọi người.
“Vâng.”
Alicia vui vẻ khi nhìn thấy Vlad đưa tay sâu vào trong lớp áo ngực để lấy chiếc khăn, rõ ràng là cậu ấy đã bảo quản nó rất tốt.
Dưới áp lực nặng nề từ hai gia tộc xoay quanh Deirmar, việc nhìn thấy sự thuần khiết của cậu hiệp sĩ này khiến Alicia cảm thấy được xoa dịu đi đôi chút.
“Của tiểu thư đây.”
Như cô đã đoán trước, chiếc khăn tay mà cậu rút ra được gấp gọn gàng và cất giữ cẩn thận y hệt như lúc cô trao nó cho cậu.
Tình hình sẽ vẫn vui vẻ nếu như không có một chiếc khăn tay khác đi kèm theo nó.
“...”
Vlad nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay lạ xuất hiện cùng với cái cũ, rồi định nhanh chóng cất nó đi như thể chưa từng có gì xảy ra, nhưng Alicia đã nhanh tay hơn.
Đôi khi, phụ nữ còn có thể nhanh nhẹn hơn cả các hiệp sĩ.
“Ta không nghĩ đây là chiếc khăn tay mà ta đã đưa cho cậu.”
Alicia nhặt chiếc khăn tay xa lạ lên như muốn bảo Vlad nên nhìn kỹ lại.
Duncan đứng ngay bên cạnh đỏ bừng mặt vì cảnh tượng khó xử trước mắt, còn Jager thì khẽ thở dài và đưa bàn tay che đi con mắt duy nhất còn lại của mình.
“Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là một chiếc khăn tay mà bạn tôi tặng thôi. Thực ra, tôi vẫn thường dùng nó...”
Vlad không rõ tại sao, nhưng chính cậu cũng cảm thấy lời nói của mình nghe chẳng khác gì một cái cớ vụng về.
Cái cảm giác này rất giống với những lời biện minh của những người đàn ông bị vợ bắt gặp khi đến kỹ viện, nhưng cậu đâu giống bọn họ.
Cậu chẳng có gì phải hổ thẹn vì những gì cậu nói đều hoàn toàn là sự thật.
Dù sao thì chiếc khăn này cậu cũng chỉ tình cờ được tặng, chứ đâu phải tín vật trao đổi tình cảm gì.
“Chỉ là một chiếc khăn tay bình thường thôi mà…?”
Giọng Vlad dần trầm xuống, trái ngược với sự tự tin trong lòng.
Dù đã được Oksana giáo dục cẩn thận, nhưng cậu vẫn chưa hiểu được hết những mối quan hệ phức tạp trong giới quý tộc nên chỉ có thể nhìn Alicia với ánh mắt khó hiểu.
“Tiểu thư... Zemina.”
Cậu nói rằng đó chỉ là một chiếc khăn tay bình thường, nhưng Alicia có thể cảm nhận rõ rằng chiếc khăn tay được thêu tên bằng những đường chỉ tinh tế kia không hề tầm thường như vậy.
Cô muốn giữ sự điềm tĩnh, nhưng hôm nay quả thật là một ngày quá khó khăn.
Vì thế, cô không thể nào kìm nén được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
“Người đó là bạn của cậu sao?”
“Phải. Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ.”
“À, ra vậy.”
Vlad mỉm cười khi thấy Alicia khẽ gật đầu.
‘Im ngay. Nếu cậu nói thêm một lời nào nữa, ta sẽ giết cậu đó.’
Tuy nhiên, cậu lập tức ngậm miệng lại khi Jager khẽ chạm vào hông mình.
Cậu quay quắt nhìn xung quanh vì sự cảnh báo đột ngột của ông ấy.
Nữ nam tước nở nụ cười gượng gạo, khuôn mặt lão hiệp sĩ đứng cạnh cô thì đỏ bừng như sắp nổ tung, còn nước da Jager thì tái nhợt hẳn đi.
Không khí xung quanh rõ ràng có gì đó bất thường.
‘À…’
Dù kiến thức về giới quý tộc của cậu không sâu rộng, nhưng với trực giác nhạy bén, Vlad đã nhận ra rằng cậu lại phạm sai lầm rồi.
Lần này, đến cả con rắn trắng đang quấn quanh gốc cây trên đồi cũng chẳng thể cứu được cậu.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook