Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 93: Bất An
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Vết nứt?” Tài xế ngáp dài, vừa nói vừa duỗi lưng: “Đây là đường cao tốc Thanh Ngân, lát nữa vào sẽ đi qua Thanh Đảo. Có khi nào lại là công trình kém chất lượng nhà ai bị lộ ra nữa không?”
“Trên cao tóc xuất hiện vết nứt?” Tề Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ. Mặc dù hắn biết trận động đất sẽ xảy ra vào trưa mai, nhưng trước đó liệu có xuất hiện hiện tượng kỳ quái gì không?
Còn chưa kịp nghĩ thông, tài xế đột nhiên đạp phanh mạnh. Tốc độ ban đầu đang chạy 120 km/h lập tức giảm xuống nhanh chóng.
Ngồi ở ghế sau, Tề Hạ không thắt dây an toàn, suýt nữa đã va vào lưng ghế trước vì cú phanh gấp.
“Có chuyện gì vậy?” Sau khi ổn định lại, hắn ngẩng đầu hỏi.
“Lạ quá... Cao tốc kẹt cứng rồi.”
Tề Hạ nhìn theo ánh mắt tài xế về phía trước, quả nhiên thấy giao thông phía trước ùn tắc nghiêm trọng. Những chiếc xe đủ màu sắc kéo dài tít tắp, không thấy điểm cuối.
Tài xế lo lắng nhìn đồng hồ: “Ôi trời... Chắc là tai nạn liên hoàn rồi. Tôi từng gặp phải, ít nhất cũng tắc cả tiếng đồng hồ. Phía trước chính là lối vào Thanh Đảo... Sắp bảy rưỡi rồi, giờ phải làm sao đây...”
Ông không ngừng ngoảnh trái ngoảnh phải, dường như đang tìm cách chuyển làn để tránh dòng xe ùn tắc này.
“Không sao đâu, bác tài, coi như đã đến Thanh Đảo rồi.” Tề Hạ nói, “Bác cứ chạy từ từ thôi.”
“Ôi trời…” Tài xế nhìn Tề Hạ qua gương chiếu hậu với chút ngại ngùng, “Cậu đúng là người tốt. Cậu yên tâm, trước tám rưỡi tôi nhất định đưa cậu về đến nhà.”
Tề Hạ gật đầu, không nói gì thêm. Tài xế cũng từ từ cho xe hòa vào cuối hàng.
Không ai trong số họ ngờ được rằng dòng xe dài dằng dặc này từ khi họ gia nhập đến giờ vẫn không hề nhúc nhích. Phía sau, xe cộ không ngừng nối đuôi, dồn họ vào giữa dòng xe, tiến thoái lưỡng nan.
“Đúng là kỳ lạ...” Một tiếng đồng hồ sau, khi thời gian đã gần đến tám rưỡi, tài xế chỉ biết gãi đầu bất lực: “Dù là tai nạn liên hoàn thì cũng phải xử lý xong rồi chứ...”
Tề Hạ bắt đầu sốt ruột, nhưng lúc này ngoài việc tiếp tục chờ đợi, hắn cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Khoảng cách từ chỗ họ đến nhà hắn vẫn còn hơn 20-30 km. Nếu hắn lại quyết định đi bộ như trước, sợ rằng đến trời sáng cũng chưa tới nơi.
Nghĩ vậy, hắn lấy điện thoại ra, gọi lại cho Dư Niệm An, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Âm thanh bận bên kia đầu dây càng làm hắn thêm phiền lòng.
Hai người cứ thế chìm vào im lặng, chỉ có tiếng rè rè của radio trong xe vẫn phát lên đều đều.
“Kính thưa quý thính giả, trên cao tốc Thanh Ngân xuất hiện hiện tượng khí hậu chưa xác định. Tình hình thực tế đang chờ chuyên gia phân tích. Các tài xế có điều kiện xin hãy đổi lộ trình trước.”
“Hiện tượng khí hậu?” Đây là lần đầu tài xế nghe cụm từ này qua radio, vẻ mặt mơ hồ không hiểu.
“Chắc giống như hiện tượng ‘sét cầu’ hay ‘ảo ảnh’ thôi.” Tề Hạ giải thích, “Có thể nó thu hút nhiều người hiếu kỳ đến xem, gián tiếp dẫn đến tai nạn giao thông.”
“Hóa ra là vậy? Cậu biết nhiều thật đấy, chắc là sinh viên đại học nhỉ?”
Tề Hạ không trả lời, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong ký ức lần trước, hắn không chọn quay lại Thanh Đảo vào tối hôm đó, nên không biết gì về những chuyện xảy ra trên cao tốc. Hắn chỉ nhớ rằng sáng hôm sau, toàn bộ con đường đã thông suốt.
Nói cách khác, tình trạng kẹt xe trước mắt sẽ không kéo dài lâu. Lựa chọn tốt nhất lúc này của Tề Hạ là chờ đợi.
Nhưng khi phải chờ đợi trong thời gian dài mà không biết phải chờ đến bao giờ, ai cũng sẽ cảm thấy bực bội. Sự mơ hồ làm người ta khó lòng kiên nhẫn.
Trên đường, tiếng còi xe bắt đầu vang lên không ngừng, làm ai cũng thấy bức bối.
Chẳng mấy chốc, các tài xế dần tắt máy, bước xuống xe và bắt đầu chuyện trò với nhau.
Tài xế trông có vẻ là người không thể ngồi yên một chỗ. Thấy có người qua lại, ông liền lập tức xuống xe. Bỏ mặc Tề Hạ, ông ngậm điếu thuốc và trò chuyện rôm rả với mấy tài xế gần đó.
Tề Hạ thở dài, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dư Niệm An:
"Niệm An, ngày mai có khả năng xảy ra chuyện lớn. Em thu dọn một ít đồ dùng cần thiết, sáng mai anh sẽ dẫn em đi lánh nạn."
Hắn cố tình nhắn tin với giọng điệu nghiêm trọng, mục đích là để Dư Niệm An nhận ra ngay tầm quan trọng của tình hình khi đọc được tin. Những từ như "động đất" hay "hiện tượng kỳ lạ" đều tạm thời không cần đề cập.
Sau khi làm xong, Tề Hạ tựa vào ghế và nhắm mắt lại.
Không hiểu vì sao, dù biết ngày mai sẽ có động đất, chỉ cần ở cạnh Dư Niệm An, hắn lại cảm thấy yên tâm.
Hắn biết bản thân mình năng lực có hạn, không thể cứu được nhiều người.
Nếu bây giờ đi khắp nơi rêu rao ngày mai sẽ có động đất, chỉ e hắn sẽ bị bắt vì gây rối trật tự công cộng. Vì vậy, trong phạm vi khả năng, hắn chỉ có thể cố gắng cứu được một số ít người.
Tề Hạ chưa bao giờ nghĩ mình là một vị cứu thế. Mọi việc hắn làm, chẳng qua là để bản thân có thể tiếp tục sống sót trong thế giới này.
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, không rõ đã bao lâu, bỗng bị tiếng mở cửa xe làm tỉnh giấc.
“Cậu ơi, mau ra đây xem cái này!” Tài xế chẳng buồn để ý xem Tề Hạ có đang ngủ hay không, lớn giọng gọi ầm lên.
“Cái gì vậy?” Tề Hạ mở mắt trong cơn ngái ngủ, thấy tài xế đang cầm một chiếc điện thoại giơ lên trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy điện thoại, thấy đó là một bức ảnh, chụp ở trạm thu phí phía trước của cao tốc.
“Là tài xế phía trước chụp đấy, giờ cả con đường này đều đang lan truyền bức ảnh này!” Tài xế hưng phấn nói, “Cậu học thức nhiều, mau xem đây là hiện tượng khí hậu gì vậy?”
Tề Hạ phóng to ảnh, hàng lông mày không khỏi cau lại.
Nếu nói là “hiện tượng khí hậu”, thì chuyện này quá mức kỳ lạ.
Trên bầu trời xuất hiện một vết nứt lớn, từ đó tràn ra vô số thứ phát sáng, trông như những ngôi sao đang rơi xuống. Ánh sáng ấy bao phủ cả đoạn đường, khiến xe cộ không thể tiến lên được.
“Trời nứt sao?” Tề Hạ ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế! Trông giống như bầu trời bị rách toạc. Cậu xem, hiện tượng khí hậu này liệu có phải gọi là ‘nghi là Ngân Hà rơi xuống chốn nhân gian’ không?”
Tề Hạ bất lực bĩu môi: “Bác ơi, dù tôi không biết đây là hiện tượng gì, nhưng chắc chắn thứ bác nói không tồn tại đâu.”
Tài xế cười ngượng, quay lại ngồi vào ghế lái: “Nhưng nghe nói cái vết nứt này đang dần thu nhỏ lại, chắc lát nữa sẽ biến mất thôi. Đến khi những thứ phát sáng không cản đường nữa, chúng ta có thể đi tiếp.”
Tề Hạ gật đầu, lấy điện thoại ra xem giờ, bỗng khựng lại.
“Đã hơn ba giờ sáng rồi?!”
“Phải rồi…” Tài xế vươn vai, “Cậu ơi, cậu là người tốt, anh đây cũng không phải loại tham lam đâu. Tôi đã tắt đồng hồ tính tiền từ lâu rồi, chứ không thì chờ đợi trên đường thế này cũng tốn khối tiền đấy.”
Nhưng điều Tề Hạ lo lắng không phải là chuyện này. Hắn nhận ra, đến giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn phản hồi nào từ Dư Niệm An.
Một cảm giác bất an lan tràn trong lòng hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook