Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 86: Sứ mệnh của tôi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Ba ơi, chiều thứ sáu tuần sau có họp phụ huynh, ba có thể về được không?"
Tôi bàng hoàng mở mắt, cơn đau nhói ở cổ nhắc nhở tôi không được bỏ cuộc.
Dù ghế ngả rất chậm nhưng cũng đủ để tôi nằm xuống hoàn toàn.
Ở góc độ này, Trương Hoa Nam không thể nào dùng sức, chỉ có thể liên tục lùi lại.
Sau khi ngả ghế hoàn toàn, tôi tiếp tục mò mẫm bằng tay trái và nhanh chóng tìm thấy một nút bấm khác.
Chỉ cần nhấn nút này, toàn bộ ghế sẽ từ từ trượt về phía sau.
"Mẹ kiếp..." Ghế của tôi liên tục đẩy về phía sau khiến Trương Hoa Nam gần như không còn chỗ để di chuyển.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sợi dây thép, cảm giác cổ họng đau âm ỉ nhưng đây là thời khắc sinh tử, những vết thương không gây chết người chỉ có thể coi là vết thương ngoài da.
Tôi lập tức giơ súng, xoay người nhưng trước mắt tối đen, đầu óc vẫn chưa hết choáng váng vì thiếu oxy.
Dựa vào âm thanh và kinh nghiệm, tôi chĩa súng về phía trước, chuẩn bị xử lý Trương Hoa Nam.
Nhưng đúng lúc này, cả chiếc xe đột nhiên rung lắc dữ dội.
Vài giây sau tôi mới nhận ra, đây là động đất.
Tôi sống ở Nội Mông hơn ba mươi năm, chưa từng trải qua động đất.
Nhưng lần động đất này lại rõ ràng đến vậy khiến tôi vốn đã choáng váng càng khó giữ thăng bằng.
Sau hai phát súng trượt, Trương Hoa Nam đột nhiên đứng dậy, nắm chặt tay tôi.
Tôi đã từng giao đấu với hắn, tên lừa đảo này không mạnh nhưng từng chiêu thức đều rất hiểm độc.
Hắn dùng một tay giữ chặt súng của tôi, tay kia vươn ra bẻ mạnh ngón út tay trái của tôi.
Tôi không ngờ tới chiêu này, lập tức rụt tay trái lại. Giây tiếp theo, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, Trương Hoa Nam không biết từ đâu lôi ra một cái búa.
Chưa kịp phản ứng, cái búa đã bay tới đầu tôi.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, hồn phách như muốn lìa khỏi xác.
Tôi biết đây là dấu hiệu sắp ngất xỉu, vài giây tiếp theo là cơ hội cuối cùng của tôi.
Lúc này, chiếc xe cũng bắt đầu trượt đi do động đất dữ dội, tôi nhìn thấy lờ mờ qua cửa sổ những ngôi nhà hai bên đường đang đổ sập, tường nứt toác, thậm chí cả bầu trời xa xa cũng xuất hiện vết nứt...
Khoan đã... Bầu trời nứt ra?
Chưa kịp suy nghĩ, búa của Trương Hoa Nam lại giáng xuống, tôi may mắn né được.
Tôi bừng tỉnh, biết nếu không giết Trương Hoa Nam ở đây, hắn sẽ giết Huyên Huyên, sau này sẽ có thêm nhiều người bị hắn lừa đảo. Dù có chết ở đây, tôi cũng phải kéo Trương Hoa Nam xuống địa ngục.
Tôi dùng một ngón tay đâm mạnh vào mắt Trương Hoa Nam, cảm giác ngón tay ướt át, nóng hổi, xuyên thẳng qua nhãn cầu của hắn.
Hắn hét lên một tiếng đau đớn, buông tay khỏi súng, tôi lập tức nhắm vào ngực hắn bóp cò.
Viên đạn găm thẳng vào phổi hắn, nhưng cùng lúc đó búa của hắn lại vung tới, trúng thái dương tôi.
Vài phát súng tiếp theo, không biết do động đất quá mạnh hay do thái dương bị đánh trúng, hướng bắn hoàn toàn mất kiểm soát. Dù rất muốn bắn thêm vài phát nữa nhưng tôi đã hoàn toàn mất thăng bằng.
Trước mắt tối sầm, tôi thậm chí không biết mình ngất xỉu ở đâu.
Cái búa dường như vẫn đang giáng xuống đầu tôi.
Nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa.
Một chất lỏng ấm nóng thấm ướt mắt tôi, chỉ còn nghe thấy tiếng xương sọ mình vang lên “bịch bịch”.
Mọi thứ đều rung chuyển, mọi thứ đều vỡ vụn.
Những âm thanh lớn từ xa như sóng thần ập tới, tiếng la hét, tiếng kêu gào, tiếng va chạm của xe cộ, tiếng nhà sập cùng lúc bùng nổ.
Không được, tôi không thể chết.
Tôi phải nhanh chóng xử lý Trương Hoa Nam, sau đó xuống xe cứu người.
Tôi cần gọi điện cho đội, yêu cầu hỗ trợ.
Phải cứu người, phải cứu người ngay lập tức.
Trong lúc động đất, mỗi phút trì hoãn thời gian cứu hộ quý báu đều là đang lãng phí sinh mạng.
Tôi có sứ mệnh của mình, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn...
Nhưng... tôi còn sống sao?
...
Bây giờ tôi có coi là còn sống không?
Khi tôi mở mắt ra, trước mặt là chín người xa lạ.
Nơi này trông giống một phòng thẩm vấn nhưng chúng tôi chưa bao giờ dùng bàn tròn.
Hình tròn không tạo cảm giác áp bức, mà ngược lại mang đến cảm giác đoàn tụ và thoải mái, vì vậy bàn trong phòng thẩm vấn thường là hình vuông, còn bàn ăn trong khách sạn mới là hình tròn.
Ban đầu tôi nghĩ đây là trò lừa bịp nào đó của Trương Hoa Nam... nhưng nghĩ kỹ lại, tôi và hắn ta đáng lẽ đều đã chết.
Tôi đưa tay sờ đầu mình, xương sọ hơi lõm xuống nhưng không thấy chảy máu.
Tôi lại sờ lên cổ, cảm thấy đau nhói.
Có vẻ như những vết thương lúc đó vẫn còn, nhưng tôi không chết, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cổ và xương sọ đều là những vết thương chí mạng nhưng tôi vẫn ngồi đây, không chỉ nhìn thấy, nghe thấy mà còn sờ thấy vết thương của mình.
Các bậc tiền bối trong đồn cảnh sát từng nói với tôi rằng, khi chết đi, con người sẽ hồi tưởng lại mọi việc đã làm trong đời như một cuốn phim quay chậm.
Nhưng tôi không nhớ mình đã từng gặp chín người này, tất cả bọn họ đều là những gương mặt xa lạ, cũng đang nhìn quanh như tôi.
Vậy đây không phải là hồi tưởng, mà là một giấc mơ kỳ lạ sao?
Một phút sau, người đàn ông đeo mặt nạ đầu dê không chút do dự giết chết một người, tôi cuối cùng cũng đã hiểu được sứ mệnh của mình.
Dù đây là một giấc mơ kỳ lạ, dù đây là địa ngục.
Sứ mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc.
Đây là nơi để tôi tiếp tục trả nợ.
Tôi sẽ tiêu diệt những kẻ ác và cứu rỗi tất cả những người vô tội.
Lần này tôi sẽ không do dự, cũng sẽ không để bản thân phải hối hận.
Tôi là một cảnh sát, dù ở đây, tôi cũng phải thực hiện nhiệm vụ của mình.
Không ngờ thân phận tôi rút được lại là "kẻ nói dối", tiếp theo sẽ là lựa chọn khó khăn.
Tôi nên bảo vệ mạng sống của những người vô tội... hay sống sót để tự tay giết chết tên biến thái đeo mặt nạ kia?
Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi đã hiểu.
Đừng bao giờ đi theo lối suy nghĩ của nghi phạm, hắn ta muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau nhưng tôi lại muốn cứu tất cả mọi người.
Chỉ cần mọi người đều sống sót, vẫn còn hy vọng.
Đáng tiếc, dù có thắng trò chơi này, tôi cũng không thể quay về được nữa.
Tôi đã giết người.
Tôi không thể đối mặt với Huyên Huyên, thứ đang chờ đợi tôi chỉ có sự trừng phạt của pháp luật.
Vì vậy, điểm cuối của tôi chỉ có thể là ở đây.
Cuộc đời không có cơ hội làm lại, tôi không thể thay đổi quá khứ của mình.
Chỉ tiếc là trong túi tôi không có lấy một điếu thuốc, chiếc bật lửa Huyên Huyên dùng tiền tiêu vặt mua cho tôi cũng không mang theo, những ngày tháng sắp tới không biết sẽ khó khăn đến nhường nào.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn hút thêm một điếu Đông Trùng Hạ Thảo.
Vậy nên hãy để tôi làm xong những việc mình nên làm rồi lặng lẽ ra đi.
Tên tôi là Lý Thượng Võ.
Tôi sẽ bắt đầu nói dối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook