Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1066: Thiên Sứ Đấu La Nhạc Chính Ân

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Căn cơ này không bao giờ có thể được hình thành trong một sớm một chiều, mà là sự lắng đọng tích lũy của vô số thế hệ trước đó, mới có được căn cơ như vậy. Sau bàn làm việc to lớn là một ông lão. Mặc dù nhìn qua trông râu tóc ông đều đã bạc trắng, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp. Trên vai ông là ba viên Tướng tinh sáng lóng lánh, liên bang Thượng tướng!

Trên bức tường sau lưng ông có treo một bức chân dung cực lớn, trên bức chân dung đó là một người đàn ông toàn thân mặc áo giáp vàng kim, tay cầm một thanh kiếm khổng lồ. Sau lưng, ba đôi cánh trắng tinh dang rộng, mỗi một chiếc lông vũ đều được vẽ rõ ràng, trông sống động như thật.

Không sai, người ngồi sau bàn đang xử lý công vụ, chính là thủ lĩnh, quân đoàn trưởng của quân đoàn Nam Phương, tộc trưởng hiện đại gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ, cũng là một vị đại năng quyền cao chức trọng trong toàn liên bang, Thiên Sứ Đấu La Nhạc Chính Ân.

Nhạc Chính Ân đã nắm quyền quản lý quân đoàn Nam Phương được hơn bốn mươi năm rồi. Quân đoàn Nam Phương vững chắc như thép, từ một góc độ nào đó, có thể coi là một lực lượng đặc biệt trong quân đội liên bang.

Quân đoàn Nam Phương được nhiều đại gia tộc ở phương Nam ủng hộ về cả tài lực và nhân lực. Vì vậy, trong tất cả các quân đoàn, quân đoàn Nam Phương cũng là quân đoàn ít phụ thuộc vào quân đội nhất. Quân đội cũng rất khó gài người vào trong quân đoàn Nam Phương, bởi vì sẽ bị tập thể các đại gia tộc của phương Nam chống lại.

Trên toàn Đấu La liên bang, khu vực phía Nam là khu vực giữ truyền thống nhất. Về phương diện phát triển khoa học kỹ thuật, nơi này không bằng khu vực Trung Bộ và khu vực phía Tây, nhưng trên phương diện tài lực, nơi này lại là nơi mạnh nhất. Trong liên bang nghị viện, có hơn một phần năm số ghế thuộc về các đại gia tộc và chính trị gia lớn ở phương Nam.

Về phía liên bang, bọn họ đã cố gắng cải thiện quyền kiểm soát quân đoàn Nam Phương không chỉ một hai lần, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa từng thành công dù chỉ một lần. Đó là bởi vì không ai dám mạo hiểm đắc tội toàn bộ giai cấp truyền

thống của cả khu vực phía Nam. Phải biết rằng, trong nghị viện, bọn họ là một lực lượng không thể coi thường được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau lưng những đại gia tộc này cũng cần có sự ủng hộ của quân đội.

Vậy nên, với bối cảnh lớn như vậy, quân đoàn Nam Phương mới có căn cơ dày dặn vững chắc như thế, khiến quân đội không thể làm gì được.

Thủ lĩnh của quân đoàn Nam Phương luôn nằm trong tay gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ. Thứ nhất là vì gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ là gia tộc có quyền lực nhất trong số các gia tộc truyền thống này, hầu như đời nào cũng đều có sự xuất hiện của cường giả từ Siêu Cấp Đấu La trở lên. Siêu Cấp Đấu La có võ hồn Thần Thánh Thiên Sứ mạnh hơn Siêu Cấp Đấu La bình thường, huống chi gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ còn từng xuất hiện Cực Hạn Đấu La.

Thứ hai là vì gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ chí công vô tư, có thể xử lý mọi việc một cách công bằng chính trực. Đây là do võ hồn của bọn họ quyết định. Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được, bọn họ căn bản không có khả năng tu luyện võ hồn Thần Thánh Thiên Sứ tới cảnh giới cao hơn.

Kể từ khi Nhạc Chính Ân tiếp quản quân đoàn Nam Phương vào bốn mươi năm trước đến nay, ông đã dốc hết sức mình cho quân đoàn, giảm bớt số lượng binh sĩ, nhưng lại tăng cường đáng kể thực lực cá nhân của mỗi người. Sức chiến đấu của quân đoàn Nam Phương khá mạnh mẽ, trang bị đầy đủ, không kém quân đoàn Trung Ương trực thuộc Chiến Thần Điện là bao.

Nhưng các đại gia tộc phương Nam cũng rất tuân thủ quy củ, bởi vì đã có quân đoàn Nam Phương, dù con cháu của các đại gia tộc này tòng quân thì cũng sẽ chỉ ở trong quân đoàn Nam Phương, không bao giờ vươn xa hơn đến nơi khác, nên mới tạo ra cục diện cân bằng với nghị viện.

“Báo cáo!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội.

Khóe miệng Nhạc Chính Ân khẽ giật giật, không cần hỏi cũng biết người đến là ai. Cũng chỉ có người này mới dám lớn tiếng hô báo cáo trước cửa phòng làm việc của ông.

“Vào đi.”

Cửa được mở ra, một bóng dáng vạm vỡ xuất hiện trong phòng làm việc. Vị này có dáng vẻ hiên ngang, bước đi oai vệ, vài bước đã tới trước bàn làm việc của Nhạc Chính Ân, đứng nghiêm, hành lễ.

“Tướng quân!”

Nhạc Chính Ân ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt, trên gương mặt không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ. Người đang đứng trước mặt ông đeo quân hàm Đại tá hai gạch hai sao trên vai. Vóc dáng người này cao hơn hai mét mốt, bờ vai cực kỳ rộng lớn. Hắn ta đứng đó, trông cứ sừng sững như một ngọn núi.

Vẻ ngoài góc cạnh mà cương nghị, trong mắt dường như luôn có ngọn lửa bùng cháy. Nếu dùng từ để mô tả trực tiếp nhất, vậy thì bốn chữ uy phong lừng lẫy là thích hợp nhất. Ít nhất ở quân đoàn Nam Phương là như vậy.

“Kim Trì, trận đấu kết thúc rồi à? Tiến vào trận chung kết chứ?” Nhạc Chính Ân hỏi. Ông cũng hết cách với Tư Mã Kim Trì, với thực lực của hắn ta, lẽ ra hắn ta đã trở thành Tướng quân từ lâu, nhưng vị này quả thật không thích hợp làm quan. Có thể nói hắn ta là người được thuyên chuyển nhiều nhất trong quân đoàn Nam Phương. Ban đầu là Cận vệ trưởng, sau đó đến sĩ quan huấn luyện, sư đoàn trưởng,... Hầu như chức vụ nào hắn ta cũng có thể phá hỏng được.

Nguyên nhân rất đơn giản, vị này là võ si, hơn nữa còn ra tay không biết nặng nhẹ, thường xuyên làm người khác bị thương. Phải biết rằng, hầu hết các thành viên cấp cao ở quân đoàn Nam Phương đều thuộc các đại gia tộc ở phía Nam, nhưng bọn họ lại liên tục đến cáo trạng!

Nhạc Chính Ân yêu thích sự dũng mãnh uy vũ của hắn ta, không biết đã giúp hắn ta gánh bao nhiêu món nợ.

Vậy nên, sau khi hệ thống mô phỏng Tinh Đấu Chiến Võng xuất hiện, người vui vẻ nhất chính là các tướng sĩ của quân đoàn Nam Phương, bởi vì cuối cùng cũng đã có nơi để Cuồng Phong Đao Ma giải tỏa, không đến làm phiền bọn họ nữa.

Lần này Tư Mã Kim Trì quả nhiên đã lọt vào vòng bán kết, trong lúc nhất thời, cả quân đoàn Nam Phương hoan hô cổ vũ cho hắn ta.

Thật ra, Tư Mã Kim Trì cũng có rất nhiều đóng góp cho quân đoàn, nhưng hắn ta lại gây rắc rối nhiều hơn. Vì vậy, dưới sự phản đối của mọi người, hắn ta mãi vẫn

không thể trở thành Tướng quân, chỉ đeo quân hàm Đại tá, hơn nữa cũng chẳng có thực quyền gì.

“Không, ta thua rồi.” Tư Mã Kim Trì nói.

Lông mày Nhạc Chính Ân nhướng lên, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc nói: “Thua ư? Là ai đã đánh bại ngươi?”

Trên gương mặt của Tư Mã Kim Trì không giấu được vẻ hưng phấn: “Là vị đội trưởng kia của Chính Vũ. Tướng quân, ta muốn đi tìm hắn, cuối cùng ta cũng đã tìm được người ta cần tìm rồi. Lần này ta tới là để tạm biệt ngài.”

“Người ngươi cần tìm? Ý ngươi là?” Hai mắt Nhạc Chính Ân sáng rực, nhưng trong lòng lại khó che giấu được sự chấn động.

Không có người nào biết rõ về tình huống của Tư Mã Kim Trì hơn ông.

Hiện giờ Tư Mã Kim Trì đã là Hồn Đấu La cấp tám mươi chín, hơn nữa, đã mười năm kể từ ngày hắn ta đạt cấp tám mươi chín. Năm nay hắn ta ba mươi chín tuổi, khi hắn ta hai mươi chín tuổi đã có thực lực để đột phá cấp bậc Phong Hào Đấu La. Với thiên phú của hắn, dù thế nào đi chăng nữa cũng có thể trở thành Phong Hào Đấu La.

Thế nhưng, sau khi hồn lực của hắn ta tăng lên đến cấp tám mươi chín thì không tiến bộ thêm chút nào nữa. Đây cũng là lý do tại sao Tư Mã Kim Trì lại liều mạng tu luyện, liều mạng chiến đấu như vậy, chính là vì hy vọng có thể tìm thấy cơ hội đột phá trong chiến đấu.

Thế nhưng điều đáng tiếc là mọi chuyện lại không như hắn ta mong muốn. Mười năm qua, dù hắn ta nỗ lực đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn không tìm được điểm đột phá. Cho đến khi hắn ta lĩnh ngộ được đao hồn, cảm nhận được một vài điều kỳ diệu trong thế giới tinh thần, mà điều này dường như chỉ dẫn hắn ta tiến về con đường phía trước.

Nhạc Chính Ân biết rõ, xét về phẩm chất, võ hồn Trảm Long Đao của Tư Mã Kim Trì chắc chắn không kém võ hồn Thần Thánh Thiên Sứ là bao. Hơn nữa, vị võ si này luyện tập chăm chỉ như vậy, đã lĩnh ngộ được đao hồn, một khi đột phá cấp bậc Phong Hào Đấu La, nhất định sẽ phát triển cực nhanh, tiền đồ vô lượng.

Lúc này Tư Mã Kim Trì nói hắn ta đã tìm được người muốn tìm, câu nói này đương nhiên có nghĩa là đã tìm được cơ hội đột phá, điều này sao lại không khiến Nhạc Chính Ân cảm thấy bất ngờ được chứ. Một khi đột phá, Tư Mã Kim Trì nhất định sẽ trở thành một cường giả tuyệt thế trong tương lai.

“Khi nào thì đi?” Nhạc Chính Ân hỏi. Ông không cố níu giữ Tư Mã Kim Trì lại, một là ông không hề có suy nghĩ này, hai là những chuyện người này đã quyết định thì không ai có thể cản lại được.

“Lập tức đi ngay, vậy nên ta muốn hỏi ngài, giờ hắn đang ở nơi nào? Chắc hẳn là ngài biết rõ đúng không.” Tư Mã Kim Trì nóng lòng hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương