Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 1056: Tạ Giải lại nhìn thấy thứ không nên nhìn...
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cơn bão màu vàng kim xuất hiện quá đột ngột khiến toàn bộ không gian dường như bị xé nát. Sân đấu rung lắc dữ dội, tất cả những gì khán giả nhìn thấy, là cảnh tượng toàn bộ không gian như sắp sụp đổ vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một đòn này đã rất gần với sự bùng nổ toàn diện của Tam Tự Đấu Khải Sư rồi.
Đường Vũ Lân để lộ phần thân trên trần trụi, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy vàng kim, tiếng long hạch đập mạnh mẽ, thậm chí ngay cả khán giả cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vào lúc này, dao động khí huyết mạnh mẽ tỏa ra từ trên người hắn khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Kết thúc rồi!
Đúng vậy, Nguyên Ân Dạ Huy không xuất hiện nữa, nàng ấy đã biến mất theo cánh cửa ánh sáng. Nhưng tình trạng của Đường Vũ Lân cũng hề ổn chút nào, thoạt nhìn, lớp vảy bao phủ toàn thân hắn cũng có rất nhiều vết nứt, mà những vết nứt này không ngừng lan rộng khắp cơ thể hắn. Sau khi vụ nổ lớn kết thúc, cơ thể hắn nhanh chóng bị bao phủ bởi máu tươi. Đó đều là máu của hắn.
Hắn thở hổn hển từng ngụm lớn, vào lúc nãy, hắn suýt nữa đã cạn kiệt hết sức lực. Nguyên Ân, hay cho một Nguyên Ân Dạ Huy!
Trong mắt của Đường Vũ Lân, ngoài kinh hãi ra, càng nhiều hơn là sự hưng phấn. Dù như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không ngờ được rằng Nguyên Ân Dạ Huy của hiện tại đã tiến bộ đến mức này. Không ngờ nàng ấy lại có thể nhân lúc hắn muốn quan sát nàng ấy, bùng nổ sức tấn công khủng khiếp như vậy.
Với Nhị Tự Đấu Khải của Đường Vũ Lân, cộng thêm sự tăng cường toàn diện của Kim Long Vương mà suýt nữa cũng không ngăn cản được, cuối cùng phải hy sinh chiến giáp và tất cả hồn lực, sức mạnh huyết mạch của bản thân để phát động Kim Long Chấn Bạo mới có thể chuyển bại thành thắng.
Mà cú đấm kỳ lạ kia đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong đầu hắn. Kể từ khi tham gia cuộc thi này, đây là lần đầu tiên hắn chật vật như thế.
Mặc dù Diệp Tinh Lan đã lĩnh ngộ kiếm hồn, nhưng ít nhất ở cấp bậc này, thực lực của nàng ấy chắc chắn đã bị Nguyên Ân Dạ Huy vượt qua. Hơn nữa, đến tận bây giờ Đường Vũ Lân mới biết, hoá ra võ hồn chính của Nguyên Ân Dạ Huy không phải là Thái Thản Cự Viên, mà là, Đọa Lạc Thiên Sứ!
Mặc dù tình trạng bi thảm hiện giờ phần lớn là vì hắn quá bảo thủ, nhưng chẳng phải đã chứng minh rằng sức chiến đấu hiện giờ của Nguyên Ân Dạ Huy đã đạt tới mức độ cực kỳ mạnh mẽ rồi sao. Có đồng bạn mạnh mẽ như vậy, sao Đường Vũ Lân có thể không hưng phấn được chứ?
...
“Phù!” Nhạc Chính Vũ thở một hơi dài, nhìn Đường Vũ Lân chật vật trên màn hình, y chậm rãi đứng lên, giờ phút này, ánh mắt y trở nên kiên định lạ thường. “Tiểu Ngôn, ta định bắt đầu giai đoạn thứ hai của nghi thức tẩy lễ thần thánh.”
...
Diệp Tinh Lan cũng đang nhìn màn hình, hai mắt nàng ấy sáng rực, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu mạnh mẽ và hưng phấn. Xung quanh cơ thể nàng ấy, xuất hiện từng vết nứt nhỏ, như thể bị cắt ra bởi kiếm khí vô hình vậy.
...
Tạ Giải dùng sức đập cửa phòng Nguyên Ân Dạ Huy, nhưng bên trong lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi, Nguyên Ân Dạ Huy được thưởng một khoang Tinh Đấu riêng, vậy nên nàng ấy tham gia thi đấu ở trong phòng mình. Nhưng bởi vì vào trong khoang Tinh Đấu không thể mặc quần áo nên nàng ấy không chịu để Tạ Giải đợi mình ở trong phòng.
Nhưng Tạ Giải cũng đã nhìn thấy kết quả của trận đấu vừa rồi. Y là người hiểu rõ nhất năng lực của Nguyên Ân Dạ Huy, vì vậy y vô cùng lo lắng.
Quả nhiên, lúc này trong phòng không có bất cứ âm thanh nào. Đã xảy ra chuyện rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!
Ánh sáng lóe lên, Quang Long Chủy của Tạ Giải lập tức xuất hiện, cắt đứt khoá cửa. Y đẩy cửa ra, lao vào trong phòng như một cơn gió.
Trong giây phút tiếp theo, cả người y cứng đờ đứng yên tại chỗ như bị đóng cọc gỗ.
Bởi vì y nhìn thấy khoang Tinh Đấu mới mở ra, Nguyên Ân Dạ Huy đang không một mảnh vải bò từ trong khoang Tinh Đấu ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Ân Dạ Huy xấu hổ xen lẫn giận dữ nói: “Chàng chết chắc rồi...”
Còn chưa kịp dứt lời, hai mắt nàng ấy đã khép lại, hôn mê bất tỉnh.
Cơ thể Tạ Giải loé lên, vội vàng ôm lấy nàng ấy, nhưng trong nhất thời y không có chút cảm giác lâng lâng bay bổng nào, mà thay vào đó là cảm giác bi thương trào dâng trong lòng.
Chuyện, chuyện này ta thật sự không cố ý...
...
Vòng bán kết!
Kim Long Vương tiến vào vòng bán kết một cách cực kỳ chật vật.
Cú bộc phát cuối cùng của tuyển thủ Kim Long Vương rốt cuộc có uy lực mạnh đến mức nào? Là năng lực đi kèm trên chiến giáp của hắn sao?
Mặc dù Kim Long Vương đã tiến vào bán kết, nhưng tỷ lệ cược quán quân của hắn lại giảm xuống còn 1:3.
Không phải là Kim Long Vương không có nhược điểm, Đại Lực Vương bại trận một cách oan uổng.
Cú bộc phát cuối cùng của Đại Lực Vương, rốt cuộc là năng lực gì? Chẳng lẽ là một Tà Hồn Sư?
Sau khi trận đấu kết thúc, đủ loại tin tức nổ ra. Trong lúc nhất thời, Đường Vũ Lân và Nguyên Ân Dạ Huy đều trở thành tâm điểm chú ý.
Đường Vũ Lân cũng trở thành người duy nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái tiến vào vòng bán kết.
Bốn hạng đầu đã xuất hiện, mà đội hình đối đầu cuối cùng cũng được liên bang công bố. Đối thủ ở vòng bán kết của Đường Vũ Lân chính là người đã đánh bại Diệp Tinh Lan, Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì. Hắn ta là một nhân vật rất mạnh, có lĩnh ngộ sâu sắc về đao hồn.
Tự sáng tạo quyền pháp!
Sau khi cẩn thận nghĩ lại toàn bộ quá trình chiến đấu với Nguyên Ân Dạ Huy, Đường Vũ Lân đã hiểu ra, Nguyên Ân Dạ Huy đã tự sáng tạo ra một bộ quyền pháp thuộc về riêng mình, đồng thời có lĩnh ngộ sâu sắc về sự ảo diệu của quyền ý. Kết hợp hoàn hảo hai võ hồn của mình với quyền pháp mới có thể khiến thực lực của nàng ấy có bước nhảy vọt lớn đến như vậy.
Đây là con đường thuộc về bản thân hồn sư, không còn nghi ngờ gì nữa, ở phương diện này, Nguyên Ân làm tốt hơn hắn.
Suy cho cùng, Thiên Phu Sở Chỉ cũng chỉ là do Lão Đường dạy cho hắn, mặc dù có uy lực rất mạnh, thậm chí Vân Oa Thần Quyền do Nguyên Ân Dạ Huy sáng tạo ra cũng không thể sánh bằng. Nhưng nó không thuộc về bản thân Đường Vũ Lân, không có quá nhiều tác dụng trong sự thăng hoa của hắn.
Thực lực của Đường Vũ Lân tăng lên chủ yếu là do long hạch và hồn hạch hô ứng lẫn nhau sau khi hình thành, hơn nữa thân phận Tự Nhiên Chi Tử dẫn đến việc dung hợp giữa Tự Nhiên Chi Chủng và cơ thể khiến hắn có thiên phú vượt xa đồng bạn. Nhưng ở khả năng lĩnh ngộ, hắn lại tụi lại ở phía sau.
Ít nhất ở phương diện này, Diệp Tinh Lan về cơ bản nắm giữ kiếm hồn và Nguyên Ân Dạ Huy tự sáng tạo ra Vân Oa Thần Quyền đều ở trên hắn.
Các nàng đều đã tìm được con đường đúng đắn của bản thân, đây là mục tiêu theo đuổi cả đời của bọn họ, vậy hắn thì sao?
Chẳng lẽ, tương lai của hắn chỉ có thể nằm dưới cái bóng Kim Long Vương, chỉ có thể liên tục tiếp nhận năng lực phong ấn của Kim Long Vương để đề cao thực lực của bản thân sao?
Nhưng dù là kỹ năng Lão Đường chỉ dạy hay năng lực do tinh hoa của Kim Long Vương ban tặng, những thứ này thật ra đều không phải là của hắn!
Suy nghĩ như vậy vang vọng trong đầu Đường Vũ Lân.
Đúng vậy, nhất định phải tìm ra con đường thuộc về riêng mình.
Xuất phát điểm của hắn cao hơn đồng bạn, nhưng cũng chính vì vậy, con đường hắn muốn tìm sẽ càng khó khăn hơn.
Trước khi chiến đấu với Nguyên Ân Dạ Huy, Đường Vũ Lân thậm chí không hề có suy nghĩ này. Thiên phú của hắn quá mạnh, chính thiên phú mạnh mẽ này đã dẫn đến việc hắn ỷ lại vào thiên phú của bản thân. Điều này không sai, ít nhất ở thời điểm hiện tại, hắn vẫn là vô địch trong số những người cùng cấp bậc.
Thế nhưng, tương lai thì sao? Nếu những gì hắn theo đuổi trong tương lai là phát triển theo sự đỉnh cao của thế giới này thì nhất định phải tìm được con đường thuộc về riêng mình mới được. Không có con đường của riêng mình thì sẽ không bao giờ đạt đến đỉnh cao thực sự.
Con đường của ta, ở nơi nào?
Đường Vũ Lân yên lặng suy nghĩ. Cứ như vậy, hắn đã ngồi trọn cả một đêm, nhưng lại vẫn không có chút đầu mối nào.
Hắn biết rõ, đây không phải là con đường mình chỉ cần dựa vào minh tưởng là có thể tìm ra được, mà cần có may mắn và cơ duyên nhất định.
Hắn điều chỉnh tâm tâm lý rất nhanh, hắn hiểu sâu sắc rằng điều quan trọng nhất đối với bản thân bây giờ là chỉnh hợp những năng lực mà mình đã có lại với nhau. Dựa vào Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ, hắn vẫn đang đứng trên đỉnh cao của cấp bậc này. Sau khi tất cả năng lực được chỉnh hợp, hắn sẽ có nền tảng vững chắc hơn. Sau khi nghĩ thông suốt phương hướng tu luyện tiếp theo của mình, hắn cũng không xoắn xuýt nữa mà nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng. Khoảng mười tiếng sau, hắn còn có một đấu trận vòng tứ kết của cuộc chiến cơ giáp nữa. So với cuộc chiến hồn sư, với hắn trận chiến này chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều.
...
“Cảm thấy thế nào?” Huyết Nhị nhìn nhi tử ở bên cạnh mình.
Huyết Cửu cau mày: “Nếu con đoán không lầm, hẳn là Vũ Lân có quen biết đối phương. Con đã xem các trận đấu trước đó của hắn, so với trận đấu hôm nay có thể nói là như hai người khác nhau, căn bản không phát huy được ưu thế của bản thân.”
“Ừ.” Huyết Nhị gật đầu: “Nhưng cú bộc phát cuối cùng của hắn con thấy thế nào?” Huyết Cửu quả quyết nói: “Đó không phải là năng lực đính kèm của chiến giáp, không ai sẽ đính kèm năng lực tự bạo trên chiến giáp của mình cả, cho dù có, uy
lực cũng sẽ không lớn đến thế. Uy lực của một đòn kia đã sánh ngang với uy lực một đòn dốc toàn lực của Tam Tự Đấu Khải Sư cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi. Không hề đơn giản! Nhưng có thể thấy, bản thân hắn tiêu hao vô cùng lớn.”
Nói đến đây, y chợt khựng lại với nét mặt kỳ lạ, nói: “Mặc dù con không muốn thừa nhận, nhưng con cảm thấy thực lực của hắn ngày càng gần với con rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook