Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
-
Chương 73: Lời cuối sách
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ban đầu khi viết 《Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai》, không nghĩ hệ liệt (series) này sẽ viết đến 3 bộ, lên đến gần 1,1 triệu từ. Viết 《Đào Hoa》tương đối tùy tính, bởi vì sau khi viết xong 《Từng Phong Lưu》,mọi người đọc qua 《Từng Phong Lưu》đều biết, nữ chính Mộ Chước Hoa là người lý trí và não sự nghiệp, vì sự bất hạnh của mẫu thân mà mắc PTSD* trong tình yêu, khi tôi viết truyện đó cũng rất kiềm chế, đến 《Đào Hoa》thì tôi như muốn trả thù … Lúc ấy tôi nghĩ nhất định phải viết một câu chuyện não yêu đương đơn thuần! Nhất là khi tôi nhìn thấy một số lời phê bình về các bộ phim tiên hiệp, nói rằng nam nữ chính chỉ lo yêu đương mà không nghĩ đến chuyện cứu vớt chúng sinh, tôi càng muốn viết theo hướng ngược lại …
(*PTSD: là viết tắt của từ Post-Traumatic Stress Disorder, nghĩa là rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Đây là một chứng rối loạn tâm lý xảy ra sau khi một người trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau thương, nguy hiểm đến tính mạng, hoặc có ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm lý)
— Tại sao muốn “người nào đó” phải cứu vớt thế giới, cứu vớt thế giới là chuyện của một người sao?
Sau đó cái ý tưởng này liền xỏ xuyên thành 3 bộ.
Mộ Huyền Linh là hóa thân của Hỗn Độn Châu, không nằm trong tam giới lục đạo, trong mắt thiên đạo thần; ma; nhân; yêu đều là sự tồn tại bình đẳng, nàng là người bảo vệ trật tự, chỉ cần tam giới không hoàn toàn tan vỡ, một người một tộc thậm chí tất cả sinh linh diệt vong không liên quan gì đến nàng. Nàng “não yêu đương” vốn vì Chiêu Minh thánh quân cho nàng một sợi tinh huyết, khiến nàng có sự ràng buộc và liên hệ với Chiêu Minh thánh quân, bởi vậy trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có một người. Đơn thuần dùng não yêu đương để hình dung nàng thì cũng không đúng, giữa hai người càng nhiều là một loại số mệnh ràng buộc, không chỉ là tình yêu. Thân phận của Mộ Huyền Linh khác với bốn tộc hỗn hợp thần; ma; nhân; yêu, nàng không có lập trường, nếu có thì chính là Tạ Tuyết Thần. Hắn là người khác biệt duy nhất trong 3 nghìn thế giới hàng tỉ sinh linh.
Từ Mạn Mạn là vì ý chí của chúng sinh mà sinh ra, kịch bản tiên hiệp xưa nay đều là vai chính phải hy sinh bản thân cứu thế … Nhưng Từ Mạn Mạn không hy sinh, bởi cứu thế chưa bao giờ là chuyện của một người, vượt qua kiếp nạn và hạo kiếp là dựa vào sức mạnh của chúng sinh. Nàng vì thương sinh nhập thế, vì một người nhập ma, cuối làm tròn cả hai.
Khi đắp nặn Yến Tiêu tôi đã nghĩ đến Prometheus*, nàng vốn là thần tộc, thần tộc và nhân tộc là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, vì nghe thấu tiếng than khóc của nhân tộc, nàng đã phản bội thần tộc, đánh cắp “mồi lửa” cho nhân tộc, để nhân tộc có sức mạnh chống lại sự áp bức của thần tộc, tự thay đổi vận mệnh của chính mình. Ngọn lửa này phải trăm năm sau mới có thể nhìn thấy, ngàn năm sau mới có thể thắp sáng nhân gian, mà lúc ấy việc nàng làm lại gây ra một phần hy sinh cho nhân loại, đồng thời cũng là sự phản bội đối với lập trường của chính mình, vì thế nàng nhất định phải trả giá bằng một cái giá cực kỳ thê thảm, giống như Prometheus, rơi vào vòng lặp luân hồi của đau khổ và dày vò vĩnh viễn.
(*Prometheus là vị thần trong thần thoại Hy Lạp, tìm hiểu thêm tại goggle)
Mộ Huyền Linh ngoài nóng trong lạnh, Từ Mạn Mạn trong ngoài đều ấm áp, Yến Tiêu ngoài lạnh trong nóng. Ban đầu, bộ phận mỹ thuật của trang web đã ghi đại nữ chủ tiên hiệp trên bìa truyện 《Đào Hoa》, nhưng cảm thấy cách gọi đó có phần gây hiểu lầm với độc giả …
《Đào Hoa》hỏi tình
《Thiên Cổ》hỏi đạo
《Khăng Khít》hỏi chân lý, cũng là hỏi nhân quả.
《Khăng Khít》cũng coi như đã khép lại những thiết lập từ 2 bộ trước. 3 bộ đều có kiếp trước kiếp này, dòng thời gian của kiếp trước lần lượt là: Khăng Khít ➞ Đào Hoa ➞ Thiên Cổ. Dòng thời gian của kiếp này là: Đào Hoa ➞ Thiên Cổ ➞ Khăng Khít.
Sáng thế chi sơ, hỗn độn chia thành âm dương thanh đục, trên có trời dưới có đất, Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu là hỗn độn khí biến thành, là người bảo vệ trật tự thiên đạo. Thượng có thần tộc, hạ có nhân tộc, nhân tộc lực lượng nhỏ yếu, cung phụng tín ngưỡng thần tộc, rơi vào trạng thái bị áp bức. Trong khoảng thời gian này được gọi là Viễn cổ.
Nút thắt đầu tiên: Sát Thần Lăng Tiêu phản bội, đâm sập Thiên Trụ, thanh khí của thần giới tràn ra, rơi xuống hạ giới, từ đó hạ giới sinh ra linh khí, sau đó hạ giới bắt đầu có người khai mở thần khiếu, còn yêu thì khai mở linh trí. Giai đoạn này Hỗn Độn Châu bị thương khi vá trời, rơi vào trạng thái ngủ say —《Khăng Khít》
Nút thắt thứ hai: Chiêu Minh thánh quân thức tỉnh, trở thành nhân tộc đầu tiên bẩm sinh có mười khiếu, thánh quân vừa sinh ra đã biết tất cả, hắn dùng tinh huyết chữa lành và đánh thức Hỗn Độn Châu, muốn mượn dùng sức mạnh của Hỗn Độn Châu lật đổ thần tộc, thay đổi hiện trạng hắc ám của nhân tộc. Nhưng sau khi biết lập trường của Hỗn Độn Châu, hắn không lợi dụng nàng nữa, mà chọn một mình đối kháng với thần tộc. Cuối cùng bị thần tộc lấy Thiên Mệnh Thư phong ấn trấn áp. Thần tộc muốn bóp chết tinh thần phản kháng của nhân tộc, dùng Thiên Mệnh bóp méo sự thật về sự tồn tại của Chiêu Minh thánh quân, nhưng ý chí chiến đấu trong lòng nhân tộc đã được thắp lên, dù Thiên Mệnh có che giấu sự thật, cũng không thể ngăn cản nhân tộc đi lên con đường thức tỉnh tu đạo — 《Đào Hoa》
Nút thắt thứ ba: Thần tộc diệt vong, tiên hiền viễn cổ bắt đầu tự cứu, nhân tộc không còn tin vào thần tộc, mà tạo ra thần minh của riêng mình — Tượng Thần Nông không mặt. Tứ Hồn tộc đúng thời cơ mà sinh ra — 《Thiên Cổ》
Từ đây bắt đầu bước vào thời kỳ Thượng cổ.
Mâu thuẫn chính của viễn cổ là thần tộc và nhân tộc, mâu thuẫn chính của thượng cổ biến thành người, yêu và ma.
Giai đoạn đầu tiên của thượng cổ: loạn thế vô trật tự, người; yêu và ma mạnh ai nấy sống, tranh đoạt lãnh thổ. Người tu đạo của nhân tộc muốn giữ gìn lãnh thổ nhân tộc hòa bình yên ổn, chiến tranh là chính.
Giai đoạn thứ hai: Tiên Minh ra đời. Tiên là cao nhân trong núi, không liên quan đến thần tộc, thành viên của Tiên Minh cũng đều là nhân tộc tu đạo. Tông chủ Tiên Minh đầu tiên là Tiềm Quang Quân. Tiềm Quang Quân cùng Phượng Tương và những người khác phong ấn Ma giới.
Giai đoạn thứ ba: Đạo Minh được thành lập. Tiên Minh vốn bài xích yêu tộc, vì yêu tộc có dã tính và thú tính, khó hòa hợp với nhân tộc. Cho nên Ma giới bị phong ấn, mẫu thuẫn của yêu tộc và nhân tộc càng gay gắt hơn, bán yêu trở thành sự tồn tại khốn khổ nhất, bị coi thường nhất trong xã hội. Tạ Tuyết Thần ban đầu đứng về phía nhân tộc, nhưng từ trên người Mộ Huyền Linh dần dần hiểu được chúng sinh bình đẳng, cuối cùng phế Tiên Minh, người và yêu đạt được hòa giải, từ đó mới có Đạo Minh.
Giai đoạn thứ tư: Xu Cơ Lâu được thành lập. Từ Khương Dịch đến Từ Mạn Mạn, nàng hoàn thành sự lột xác, hiểu rằng muốn thay đổi thế giới này, giúp nhân tộc có cuộc sống tốt hơn, không thể chỉ dựa vào một minh quân, mà cần lắng nghe tiếng nói của chúng sinh, dựa vào sức mạnh của chính họ. Giới tu đạo có cảm giác như “lên núi xuống làng”, sau khi chiến tranh kết thúc, có được hòa bình thì hẳn là làm sao để phát triển, làm sao lợi dụng sức mạnh của tu đạo để khiến những người bình thường không thể tu đạo cũng có thể sống một cuộc sống tốt hơn, đây là điều mà Từ Mạn Mạn nỗ lực theo đuổi. Mỗi người đều là thần minh của chính mình, nhân tộc không cần một vị thần đứng trên chúng sinh.
Giai đoạn thứ năm: Có thể có hoặc không có. Mâu thuẫn vĩnh viễn tồn tại, có ánh sáng thì có bóng tối. Không còn mâu thuẫn giữa thần; yêu và ma, nhưng giữa người với người vẫn luôn có tranh đấu. Lòng người chính là địa ngục. Tạ Tầm hắc hóa, nguyên nhân thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhặt, những khó khăn hắn trải qua so với 23 năm đau khổ của Yến Tiêu không đáng nhắc đến, nhưng hắn chọn ác, còn Yến Tiêu chọn thiện. Tạ Tầm từng có rất nhiều, nhưng chỉ nhìn thấy chút ác ý của người khác, Yến Tiêu có được quá ít, nhưng nàng luôn được sưởi ấm dù chỉ một chút thiện ý. Lòng người phức tạp, đừng vì việc ác nhỏ mà làm, đừng vì việc thiện nhỏ mà không làm. Một lời ác của ngươi có thể sẽ khiến rất nhiều người rơi vào địa ngục, nhưng một chút thiện ý của ngươi, cũng có thể khiến rất nhiều người nhìn thấy ánh sáng. Cuối cùng, 《Khăng Khít》dùng một câu chuyện rất vòng vèo, nhưng chung quy vẫn trở về một đạo lý rất giản dị.
Một vấn đề khác trong 《Khăng Khít》đó chính là sự sống và hủy diệt. Đại đạo 50, Thiên diễn 49, nhân độn kỳ nhất*. Yến Tiêu nhiều lần cầu sinh trong cái chết, có thể ngược dòng đến hành động Sát Thần Lăng Tiêu đánh sập Thiên Trụ. Một đời người rất ngắn, nhìn về phía trước không thấy nhân, nhìn về phía sau không thấy quả, người có thể nhìn thấy trăm năm sau là trí giả, nhìn thấy năm trăm năm sau chính là kẻ điên.
(*Đạo trời có 50 đường, vận hành 49, chỉ có con người mới có một con đường thoát)
Thọ mệnh của thần tộc đủ dài lâu, cho nên Lăng Tiêu nhìn thấy tương lai xa hơn, cho nhân tộc một tia lửa, đủ để thay đổi hiện trạng hắc ám của họ, dù rằng hành động này sẽ gây ra cái chết cho một số người trong hiện tại.
Có thể tôi đã chịu ảnh hưởng một chút từ 《Lưu Lãng Địa Cầu 2》, lựa chọn của nhân loại thường bị chi phối bởi thiển cận và cảm xúc, họ muốn lợi ích nhưng không muốn đánh đổi. Nhưng bản chất của thiên đạo là sự cân bằng, có được cái gì thì phải mất đi cái khác, chỉ có người đang gánh thay phần “mất” đó cho bạn mà thôi.
Lăng Tiêu có sự mềm mại của nhân tính và có sự lạnh lùng của thần tính, trung hòa hai điều đó chính là lý trí. Đâm sập Thiên Trụ, dẫn thanh khí xuống nhân gian, trong hủy diệt để lại một đường sinh cơ cuồn cuộn không dứt cho nhân tộc, đây là “nhân độn kỳ nhất*”.
(*Con đường thoát duy nhất của nhân loại)
Từ góc độ của một tác giả, tôi hoàn toàn có thể xây dựng một câu chuyện, “Lăng Tiêu ban linh khí cho nhân tộc, còn nhân tộc không ai thương vong, chỉ có Lăng Tiêu hy sinh”, như vậy hình tượng của nàng sẽ càng thêm vĩ đại và hoàn mỹ. Nhưng tôi cảm thấy điều đó không phù hợp với bản chất của “thiên đạo”. Nhân tộc được hưởng toàn bộ lợi ích, chỉ có một vị thần phải trả giá, một thần thoại hoàn mỹ như thế có thể nói gần như ích kỷ.
Nói về nam chính ….
Thiên Hành mới thực sự là ý chí thức tỉnh đầu tiên của nhân tộc, thoát khỏi sự kính sợ và tín ngưỡng mù quáng vào thần minh, hắn xuất hiện, chính là thiên đạo đang nghiêng về nhân tộc. Thịnh cực tất suy, viên mãn tắc tổn, thống trị của thần tộc sẽ không kéo dài mãi mãi.
Giữa Thiên Hành và Lăng Tiêu có thù diệt tộc, loại tình yêu nảy sinh từ thù hận cũng không hiếm thấy … Ban đầu Thiên Hành tiếp cận Lăng Tiêu là có mục đích, hắn muốn khiến thần minh lạnh lùng hiểu được sự cực khổ của nhân tộc, bởi vì nhân tộc thật sự không có sức mạnh để tự cứu, không có ánh sáng soi rọi bóng tối, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc mượn sức mạnh của thần tộc. Nhưng giả thành thật, không biết từ lúc nào đã động chân tình, nhưng dù hắn thật sự yêu Lăng Tiêu, hắn cũng không quên thù hận. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, không có Lăng Tiêu, cũng sẽ có một vị Sát thần khác giáng thiên phạt, nhất là khi mười mặt trời xuất hiện trên trời, càng chứng minh suy đoán của hắn. Những thần minh khác, so với Lăng Tiêu chỉ có thể càng vô tình và tàn khốc hơn.
Bản chất của thần tộc có thể nói chính là phần con người không thể chiến thắng trong tâm mình, thần tồn tại vì có người tin vào họ (điểm này giống như quỷ). Thiên Hành vốn luôn tin rằng “nhân định thắng thiên”, trong lòng không có sự kính sợ và tín ngưỡng với thần minh, nhưng cuối cùng lại trở thành tín đồ duy nhất của Lăng Tiêu. Trong thế giới quan này không có quỷ, con người sau khi chết thần hồn tiêu tán, trở về với trời đất, nhưng chấp niệm thì vẫn còn, giống như trong 《Thiên Cổ》, chấp niệm của Bách Yên hòa vào máu và thần hồn, dung nhập vào trong cây dẻ ngựa, khi chuyển thế hắn quên hết tất cả, nhưng chấp niệm vẫn khiến hắn một lần nữa yêu A Hằng.
Chấp niệm của Thiên Hành còn sâu hơn cả Bách Yên, vì hắn không dám quên, nếu ngay cả hắn cũng quên mất, thì thế gian này sẽ không còn Lăng Tiêu nữa, Nhưng loại chấp niệm này rất mơ hồ, mãi cho đến khi hắn gặp được chuyển thế của Lăng Tiêu, mới dần kích tất cả ký ức kiếp trước. Từ thời viễn cổ đến nay, hắn luân hồi ngàn kiếp, trong lòng vẫn luôn có một thiếu sót, mà trong ngàn lần luân hồi ấy, số lần hắn gặp lại Lăng Tiêu cũng chẳng nhiều, hơn nữa chưa từng có kết cục tốt đẹp. (Thiết lập này hơi giống với quyển sách khác của tôi – Tố Tẫn Tương Tư Quân Bất Tri)
Công Nghi Trưng và Yến Tiêu là kiếp tốt nhất, lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã bắt đầu mơ hồ nhớ lại vài mảnh ký ức, cũng có cảm giác tim đập thổn thức, nhưng ký ức ngàn kiếp giống như hơn một ngàn TB dữ liệu, số liệu truyền tải cũng cần có thời gian, không thể nhớ lại ngay được. Chỉ đến Thiên Nhãn, hắn mới nhớ ra kiếp Thiên Hành quan trọng nhất, bởi vậy mới có tình yêu nồng cháy đến điên cuồng như vậy. Viết hơn 100k chữ đầu, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ “hắn siêu yêu!”
Đối với Công Nghi Trưng trải qua rất nhiều kiếp bỏ lỡ, kiếp này đã là sự sắp đặt tốt nhất, dù một chính một tà, tưởng như khoảng cách xa nhất, nhưng với hắn mà nói, trải qua khoảng cách xa nhất thực ra là thời gian. Vì vậy hắn nghĩ hết mọi cách cũng muốn cùng Yến Tiêu ở bên nhau, dành cho nàng mọi điều tốt đẹp nhất. Sau đó biết hai người là quan hệ huynh muội, đả kích với hắn còn lớn hơn cả Yến Tiêu, bởi hắn đã từng trải qua quá nhiều lần mất đi nàng, nên dù có là huynh muội, được ở bên nàng trọn một kiếp, vẫn hơn ngàn lần sinh tử lỡ làng trước đó.
Một số bổ sung về thiết lập. Thái Âm Huyền Tố, Thanh Đế Thương Thần, Dương Thần Húc Hạo đều đã tan biến, Vi Sinh Minh Đường thức tỉnh là thuộc về huyết mạch của Thanh Đế, hiểu như hiện tượng thoái hóa tổ tiên, không tính là chuyển thể. Bốn họ Ngọc Kinh, Tố Hòa, Cao Dương chính là hai gia tộc Tố Ngưng Hi và Cao Thu Mân trong 《Đào Hoa》. Vì tránh né lời nguyền, họ đều đổi họ. Thái Âm Huyền Tố chính là Nguyên Âm Huyền Nữ, thần nữ tượng trưng cho sinh cơ, Tố Ngưng Hi cũng có được huyết mạch này, không phải chuyển thế, cho nên bị Cao Phượng Hủ coi thành vật chứa nuôi dưỡng Hỗn Độn Châu.
Bởi vì tôi quá thích Tạ Tuyết Thần, nên lại viết ra Tạ Chẩm Lưu, mãi mãi là một kiếm tu lạnh lùng nhưng ôn nhu, khiến lòng người rung động ~~
Khép lại phần sáng thế, thất quốc mười bốn châu vẫn còn rất nhiều câu chuyện đang tiếp diễn, viết quá nhiều về đại đạo đại nghĩa, vừa viết vừa đọc cũng thấy mệt, sách mới muốn viết sang huyền nghi quái đàm ít tình ít ái hơn, dù có thể vẫn là thế giới này, nhưng sẽ không xuất hiện các lão bằng hữu nữa.
Sách mới tái kiến*.
(*Bởi vì An edit truyện này sau nên bộ huyền nghi tên Chúc U Đài đã được tác giả đăng tải vào tháng 5 năm ngoái, và An cũng đã edit xong phần truyện đó vào đầu tháng 11. Có thể chưa thật sự chau chuốt về câu từ, nhưng An khá kiên nhẫn cho câu chuyện đó, 37 chương nhưng thực ra phải hơn 60 chương ngắn bình thường, tác giả gộp lại nên mỗi chương lên đến gần 10k chữ. Truyện này thì mỗi chương dao động từ 3k – 4k chữ nên thấy bình thường. Tính ra thế giới quan này đã viết 4 bộ rồi, còn hệ liệt thì 3 bộ, đời tổ tiên con cháu có sự móc nối với nhau, nếu chưa đọc hết hệ liệt thì hãy tìm đọc thêm chứ An sẽ chỉ dừng lại ở bộ Khăng Khít này thôi. Đợi tác giả ra thêm truyện về series Chúc U Đài thì An sẽ edit tiếp, vẫn là chiếc thế giới quan này, nhưng ở phần huyền nghi cổ đại.)
Bản edit hoàn thành: 03/03/2025.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook