Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
-
Chương 71: Chương 71
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Năm ấy, nàng nhận được tuyên triệu của thần tộc, rời xa Thiên Hành để quay về thần giới, lần đầu tiên trong đời, nàng chống lại mệnh lệnh của thần tộc, từ chối thay trời hành phạt.
Khoảnh khắc ấy, Hi Hòa thần điện lặng ngắt như tờ.
“Lăng Tiêu, ngươi có biết mình đang nói gì không?” một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trên cao, “Ngươi là Sát Thần, dám chống lại thiên mệnh, không sợ bị rút thần cốt, tước thần vị hay sao?”
“Thần ý, cũng không phải ý trời.” Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào luồng thanh khí tỏa ra từ sâu trong thần điện Hi Hòa, “Vì sợ hãi mà hình thành tín ngưỡng, không thể lâu dài, thần tộc là vì sự tin tưởng mà tồn tại, không phải vì sợ hãi mà tồn tại.”
Chỗ sâu trong thần điện Hi Hòa tỏa ra một luồng uy áp khủng bố, muốn ép Lăng Tiêu phải cúi đầu quy phục.
Nhưng nàng là Sát Thần, là lưỡi dao sắc bén nhất của thần tộc, dù có là chủ nhân, nếu sơ suất, cũng sẽ bị lưỡi dao phản phệ.
Nàng không cúi đầu, ngược lại đứng càng thẳng, chống lại luồng uy áp mạnh mẽ ấy, tựa như tùng trúc kiên cường ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa gió.
“Thiên uy không thể trái, nếu ngươi không muốn làm Sát Thần, sẽ tự có chư thần thay thế.” giọng thần quân trầm thấp, ẩn chứa phẫn nộ.
Lăng Tiêu ngẩng đầu cất cao giọng nói: “Chúng sinh không phải con kiến, thần ý không phải ý trời, nếu thần quân cố chấp đồ sát chúng sinh, vậy thì ta lấy giết ngăn giết!”
Một vầng trăng khuyết sáng lên sau lưng, lưỡi kiếm Sương Nguyệt của Sát Thần từng uống máu chúng sinh, nhưng giờ đây, lại vì chúng sinh mà chiến đấu.
“Sát Thần Lăng Tiêu, phản bội thần tộc, tước bỏ thần vị, giáng xuống thiên phạt!” trong thần điện Hi Hòa vang vọng tiếng rống giận dữ của thần quân.
Chư thần đưa mắt nhìn nhau, nhìn mũi nhọn sắc bén của trăng khuyết sau lưng Lăng Tiêu, trong khoảng thời gian ngắn lại không một ai dám tiến lên.
Một luồng sóng nhiệt từ trên trời giáng xuống, ép lui bước chân Lăng Tiêu, nam tử đắm chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ đột ngột xuất hiện, chắn trước mắt Lăng Tiêu. Người đó có đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, trong đôi mắt như có liệt hỏa thiêu đốt, chỉ giơ tay nhấc chân liền có khí tức hùng hồn bá đạo lan ra, áp bách khắp bốn phương.
Dung Thần Húc Hạo, chủ chưởng quyền bính mặt trời, hắn vừa là sống, cũng là cái chết, hắn là cát, nhưng cũng là hung, là sự tồn tại duy nhất trong chư thần có thể phân cao thấp với Sát Thần.
Một bên là mặt trời mới mọc như lửa, một bên là trăng khuyết như dao sắc, chư thần vội vàng lui xa, không dám tham gia vào trận chiến giữa hai vị thần tối cao này.
Nhật nguyệt lăng không*, ánh trăng lạnh lẽo sắc bén kiên cường chống lại sự thiêu đốt của mặt trời rực cháy, cả tòa thần điện Hi Hòa rung chuyển. Lúc này, chúng sinh nhân gian hoảng sợ nhìn lên trời cao, thấy nhật nguyệt đồng thiên, ánh sáng bùng lên chói lọi, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lo sợ đây lại là cơn thịnh nộ của thần, là tai kiếp mười năm.
(*Nhật nguyệt lăng không: mặt trăng và mặt trời cùng tỏa sáng trên bầu trời)
Bọn họ quỳ xuống cầu nguyện, dập đầu đến chảy máu, cầu xin thần minh bớt giận, tha thứ cho tội lỗi thế nhân.
Giữa những bóng người đang quỳ rạp, chỉ có một người hiên ngang đứng thẳng, hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng nóng rực trên không xua tan bóng tối trong mắt hắn.
Lăng Tiêu ….
Sự kiên cường của Lăng Tiêu vượt quá dự liệu của Dương Thần Húc Hạo, lâu mà vẫn chưa thể đánh hạ được nàng, mặt mày hắn trầm xuống, trong mắt lóe ra ánh kim sắc bén, triệu ra chín phân thân quạ vàng ở phía sau.
Chư thần sắc mặt đại biến.
“Thập nhật lăng không* …. nhân gian sẽ có tai kiếp …”
(*Thập nhật lăng không: mười mặt trời cùng lúc xuất hiện trên bầu trời, cụm từ này bắt nguồn từ truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời trong thần thoại Trung Hoa.)
“Nhưng nếu không làm vậy, e rằng không bắt được Sát Thần.”
“Tín ngưỡng của nhân tộc đã không còn thuần túy, thần quân vốn cũng định giáng xuống thiên phạt, Sát Thần đã không chịu chấp hành thiên phạt, vậy thì để Dương Thần thay nàng thi hành cũng như nhau mà thôi.”
“Thập nhật lăng không, đủ để kinh sợ những ý niệm khó thuần đó rồi.”
Kiếm Sương Nguyệt xoay tròn bổ xuống Húc Hạo, Húc Hạo cười to, sức mạnh của thập nhật trấn áp lực lượng của Lăng Tiêu, gương mặt hắn hiện lên sự tàn bạo.
“Lăng Tiêu, ngươi là thần tộc, hẳn phải biết thần tộc tồn tại vì điều gì, thiên uy không còn, lòng người sẽ sinh ra ngạo mạn, chỉ khi khiến bọn chúng sống trong sợ hãi, mới có thể kính sợ thần linh, tín ngưỡng vĩnh tồn.” chín con quạ vàng sau lưng Húc Hạo tỏa ra Thái Dương Thần Hỏa, thiêu đốt cả mặt đất, như để chứng minh lời nói của mình, sức mạnh thần hỏa bùng cháy mạnh, hắn vung tay lên, hình ảnh nhân gian lập tức hiện ra trước mặt Lăng Tiêu.
“Ngươi nhìn xem, hàng vạn nhân tộc đang thành kính quỳ lạy, tự kiểm điểm lỗi lầm, cầu xin thần linh rủ lòng thương xót.” Húc Hạo đắc ý nhếch môi, “Đây chính là tín ngưỡng, đây chính là căn cơ tồn tại của thần tộc! Vạn năm qua qua đều là như vậy, vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi!”
Trăng khuyết hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, tựa như một cơn bão tuyết bất ngờ ập xuống, muốn nghiền nát chín con quạ vàng.
Húc Hạo cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức.”
Hắn quát chói tai một tiếng, dồn toàn bộ lực lượng đánh về phía Lăng Tiêu. Quạ vàng hóa thân khiến sức mạnh của hắn tăng lên gấp bội, trong khoảnh khắc ấy áp đảo ánh sáng trong trẻo của trăng khuyết.
Nhưng đúng lúc này, hai luồng thần lực từ hai phía ập tới, gia nhập trận chiến, lại đứng sau lưng Lăng Tiêu, cùng nàng đối kháng Húc Hạo.
Sức mạnh của Húc Hạo bị tam thần hóa giải, sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hai người đứng cạnh Lăng Tiêu.
“Thái Âm Huyền Tố, Thanh Đế Thương Thần.” hắn trầm giọng nói, “Các ngươi cũng muốn phản bội thần tộc sao?”
Thái Âm Huyền Tố mặt lộ vẻ thương xót, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Dương Thần, thu lại Cửu Dương!”
Nàng là thần chủ chưởng sinh cơ, cũng là thần nhân từ, không nỡ nhìn sinh linh lầm than. Nàng cũng từng bất mãn với sự sát phạt của Lăng Tiêu, nhưng nàng cũng hiểu rõ, ngồi trên thần vị, thì không còn được lựa chọn. Lăng Tiêu là Sát Thần, nàng không có lựa chọn, không hành thiên phạt, kết cục chỉ có thể giống như hiện tại, bị thần tộc tru diệt.
Còn Dương Thần hỉ nộ vô thường, chỉ một ý niệm của hắn cũng có thể làm nhân gian đảo điên, họa thập nhật lăng không, chỉ sợ hơn phân nửa nhân tộc sẽ tử thương.
Thanh Đế Thương Thần là xuân thần, chủ chưởng sự hồi sinh của vạn vật, nay Dương Thần thiêu đốt đại địa, đồng nghĩa với việc chặt đứt sinh cơ của vạn vật. Hắn bất mãn với Dương Thần từ lâu, còn Huyền Tố và Lăng Tiêu lại là bạn tốt của hắn.
Hắn không chỉ có miệng lưỡi độc địa, mà còn rất tùy hứng, không hề do dự mà đứng về phía đối địch với Dương Thần.
Trận đại chiến này giằng co suốt ba ngày trên thần giới, nhưng ở nhân gian, chính là ba năm đại hạn.
Cho đến khi kiếm Sương Nguyệt chém rơi chín con quạ vàng xuống Đông Thắng Quốc, trận đại hạn này mới chính thức kết thúc.
Trăng non như cánh cung, mũi tên bắn rơi chín mặt trời, thiên hạ vui sướng.
Nhưng chưa kịp đợi mọi người quỳ xuống đất cảm tạ, một trận đại nạn kinh hoàng hơn lại ập đến.
Tứ thần chiến đấu kịch liệt va chạm vào Thiên Trụ, Thiên Trụ nối liền trời và đất phát ra một tiếng nổ vang vọng Bát Hoang, rồi từ nơi chân trời đổ sập xuống nhân gian, nặng nề mà rơi thẳng vào Bắc Hải, làm dậy lên những cơn sóng cao ngàn trượng.
Thương hải tang điền, đại hạn ba năm, hàng vạn người chết, Thiên Trụ sụp đổ, nhấn chìm mười vạn bá tánh vùng duyên hải.
Ngoài hàng vạn dặm, mọi người vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng sau khi Thiên Trụ sụp đổ, không trung như bị xé rách một lỗ hổng khổng lồ, mây mù từ chỗ lỗ hổng tràn xuống, trời cao lung lay sắp đổ, giữa thiên địa vang lên tiếng ù ù bên bờ vực tan vỡ.
“Thần minh tại thượng, xin hãy thương xót chúng sinh chịu khổ …”
Người còn sống đau khổ cầu xin, bọn họ tuyệt vọng nhìn tai kiếp như ngày tận thế, không biết bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì, tại sao thần minh lại tức giận.
Đúng lúc đó, trong thành Ngọc Kinh xa xôi, thần miếu nghiêm trang tĩnh mịch, cảm ứng được sự sụp đổ của trật tự thiên địa, Hỗn Độn Châu phát ra ánh sáng mờ ảo, lơ lửng giữa không trung, rồi bay khỏi thần miếu, lao thẳng về phía thiên khuyết.
Thần điện Hi Hòa một mảnh hỗn loạn, Thiên Trụ chống đỡ một góc của thần giới, nay sụp đổ, một góc thần giới cũng theo đó mà rơi xuống nhân gian, chìm vào trong Bắc Hải. Mà tại thiên khuyết, luồng thanh khí thượng giới đang cuồn cuộn không ngừng tràn xuống hạ giới. Nếu tiếp tục như vậy, cả hai giới sẽ hoàn toàn hủy diệt.
Thần quân dẫn theo chúng thần cúi mình tại thần điện Hi Hòa, đồng thanh hô lớn: “Thỉnh thiên mệnh ——”
Một quyển trúc giản xuất hiện trên thần điện Hi Hòa, hai chữ lớn màu đen tuyền với nét bút cứng cáp, bút ý thê lương, khí tức đến từ hỗn độn ập vào mặt, khiến chúng thần không kìm được mà cúi đầu run rẩy.
Từ trong hư không, một bàn tay thon dài mạnh mẽ vươn ra, nhẹ nhàng cầm lấy quyền trúc giản kia, thân hình cũng chậm rãi hiện lên.
Người đó mặc áo xanh, như thương tùng ngọc thúy, cao thẳng thon dài, đôi mày như màu chàm từ núi xa, ánh mắt như vầng trăng mùa thu trên mặt hồ phẳng lặng, không vui, không buồn, không giận hay phẫn nộ, hắn bước ra ngoài như một người trong tranh, không thuộc về thế giới này.
“Thiên Trụ sụp đổ, thiên mệnh dễ tính.” hắn khẽ rũ mắt, bình tĩnh mà nói ra tám chữ, như thể trận hạo kiếp này không liên quan gì đến hắn.
Quả thực không liên quan đến hắn, hắn là Thiên Mệnh Thư, thiên mệnh không nằm trong thiên địa.
Hỗn độn phân tách âm dương thanh đục, bởi vậy có phân chia thiên địa. Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu đến từ hỗn độn, là người thủ hộ trật tự của trời đất này, bình đẳng coi thường mọi sinh mệnh, họ quan tâm, chỉ có sự ổn định của trật tự thiên địa.
Thần quân sắc mặt trắng bệch, cung kính nói: “Thỉnh thiên mệnh cứu thế khỏi nguy nan.”
Thiên mệnh nhắm mắt giây lát, môi mỏng khẽ mở: “Tứ thần chi chiến, dẫn đến thiên khuyết địa lún, trật tự sụp đổ. Thiên mệnh, tước bỏ thần vị, rút thần cốt, lập vào bốn cực, chống đỡ thiên địa.”
Lời nói như sấm rền vang vọng thiên địa, mỗi một sinh linh trong trời đất đều nghe thấy những lời này.
Nói là làm ngay, thiên mệnh tức là ý trời, ý trời không thể trái.
Hắn mở mắt ra, rũ mắt nhìn về phía thiên khuyết. Một viên Hỗn Độn Châu sáng ngời chìm nổi trong thiên khuyết, dùng sức mạnh hỗn độn tu bổ thiên khuyết, tạm thời ngăn cản thần giới sụp đổ.
Hắn thu lại ánh mắt lạnh lùng, thân ảnh chậm rãi biến mất, chỉ còn quyển trúc giản lơ lửng tại đó.
Thỉnh thiên mệnh tất phải trả giá, mà cái giá ấy, đã được ghi vào Thiên Mệnh Thư, không ai biết, cho đến khi tương lai đó đến.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng mây, phủ lên nhân gian một lớp sáng dịu nhẹ. Đáng lẽ nên là một sự ấm áp mềm mại, như khi rọi xuống người thần tộc, lại như dao cắt như dầu sôi bỏng rát.
Tại nơi Thiên Trụ sụp đổ, chỉ còn lại một ngọn núi thấp bé, mà lúc này, trên núi đang trói buộc một vị thần bị phạt.
Xiềng xích trói chặt tay chân nàng, bốn sợi xích cắm sâu vào lòng đất vạn trượng, chính là dùng thần lực của nàng ngưng kết thành, trừ phi nàng tiêu vong, nếu không xiềng xích này sẽ không tiêu tán.
Nàng dựa lưng vào tảng đá, đôi tay vô lực buông thõng xuống bên người, thân hình trở nên trong suốt, ánh mắt trời có thể dễ dàng xuyên thấu thân thể của nàng.
Trong tiếng sóng biển vỗ rì rào, có tiếng bước chân vang lên, từ xa đi tới.
Hàng mi khẽ run, nàng chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
“Thiên Hành …. chàng đến rồi …”
Giọng khàn khàn của nàng mang theo ý cười khi cửu biệt gặp lại, dù bây giờ hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, ắt hẳn vẫn có thể nghe ra sự vui mừng của nàng.
Nhưng trong mắt hắn không có một tia hỉ nộ, chỉ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn thân ảnh bị xiềng xích trói buộc.
Không có trường sinh ngó sen, hắn không thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ thấy một hình dáng gần như trong suốt, tỏa ra ánh sáng mờ mịt của thanh khí.
Nàng bị tước đoạt thần vị, rút đi thần cốt, hiện giờ đã không còn là Sát Thần Lăng Tiêu, nhưng giống như bao thần tộc khác, nàng vẫn có thân thể ngưng tụ từ thanh khí, vẫn phải chịu đựng ánh nắng gay gắt thiêu đốt, gió biển rét buốt cắt da.
“Lăng Tiêu, đây chính là nhân quả của nàng sao?” hắn chậm rãi khuỵu gối, nửa quỳ trước mặt nàng, muốn thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Lăng Tiêu nhịn đau nhàn nhạt cười một tiếng: “Đây là nhân quả mà chàng muốn … Thiên Hành, vì cớ gì trông chàng không vui?”
“Vậy còn nàng?” Thiên Hành nhẹ giọng hỏi, “Tại sao nàng lại không buồn?”
“Cầu nhân đắc nhân, ta không có gì để buồn.” nàng thở dài, vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng lại xuyên qua mặt hắn.
Suýt chút nữa nàng đã quên, nàng chỉ là một luồng khí không có hình thể …
“Nhưng ta sẽ buồn.” Thiên Hành lạnh lùng nói, “Ta sẽ nhớ lại cái đêm Đông Thắng Quốc diệt vong, đêm mà nàng dùng kiếm Sương Nguyệt giết chết con dân ta, tộc nhân ta.”
“Ta đã từng dốc hết sức lực, nhưng lại không thể chiếu sáng lấy một góc tối tăm. Ta vùng vẫy chống cự, nhận lại chính là sự diệt vong của cả Đông Thắng Quốc … Ta cũng hiểu, nàng chỉ là một thanh đao trong tay thần tộc, không có nàng, cũng sẽ có lưỡi dao sắc bén khác đến thu gặt tính mạng của phàm nhân.”
Hắn nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, mặt lộ vẻ bi thống: “Nhưng ta vẫn luôn nhớ tới đêm đó, tiếng gào khóc thê lương, mùi máu tanh nồng nặc, sinh mệnh tiêu vong dưới vầng trăng khuyết ấy. Ta không thể đối diện với lưỡi dao sắc bén đó.”
Lăng Tiêu chua xót nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn: “Ta hiểu, chàng hẳn là hận ta, đó là đất nước của chàng, cũng là trách nhiệm của chàng.”
Khoảng cách giữa bọn họ có quá nhiều thù hận, Thiên Hành từng nghĩ rằng chính mình cũng sẽ bỏ mạng, nhưng không ngờ Lăng Tiêu lại giữ hắn ở bên. Hắn dụ dỗ nàng bước vào nhân thế, khiến nàng có thất tình của nhân tộc, khiến nàng nghe thấy than khóc của chúng sinh, trái tim nàng sẽ mềm mại.
Thần mềm lòng, liền có sơ hở trí mạng.
“Nếu nàng đã hiểu …” Thiên Hành nghẹn giọng, “Vậy vì sao, khi ở Nam Hoang, lại … thành hôn với ta?”
“Thiên Hành, chàng hiểu lòng người hơn ta, vậy chàng nghĩ sao?” nàng nhẹ nhàng cười, đẩy câu hỏi trở về phía hắn.
Trong mắt Thiên Hành ánh lên những vết nứt, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt nàng, nhưng hắn biết rằng, cả đời này hắn sẽ không thể nào gặp lại nàng, chạm vào nàng nữa.
Ánh mắt của nàng không biết dừng ở phương nào, giọng nói như vọng về từ quá khứ xa xăm.
“Ta vẫn còn nhớ những lời chàng đã nói bên đống lửa trại đêm đó khi ta giải cứu Thiên Dịch. Chàng nói, nhân tộc sẽ nghênh đón bình mình thuộc về mình, chỉ là bây giờ, vẫn còn thiếu một ngọn lửa. Nhân tộc chưa từng thấy ánh sáng, nên cho rằng thế gian chỉ có bóng tối.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiên khuyết, nở một nụ cười ở nơi hắn không thể thấy được, “Thiên Hành, ta đã mang đốm lửa ấy đến nhân gian rồi.” nàng nâng tay lên, cảm nhận được linh khí hội tụ trong lòng bàn tay, “Thanh khí của thần giới từ trên thiên khuyết tràn xuống nhân gian, mảnh đất này đã lặng lẽ thay đổi rồi, chỉ là các ngươi vẫn chưa nhận ra. Mảnh đất này được linh khí tẩm bổ, sẽ tỏa ra một ánh sáng khác biệt, nhân tộc … sẽ có sức mạnh có thể đối kháng với thần tộc.”
Khi ấy nàng chưa biết rằng, tương lai không xa, nhân tộc sẽ xuất hiện vị thánh quân đầu tiên — Chiêu Minh thánh quân, hắn tiếp nhận ngọn lửa từ tay Lăng Tiêu, hoàn toàn thay đổi thiên mệnh.
Thay đổi thiên mệnh, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, cái giá phải trả, không phải điều mà người thường có thể tưởng tượng được, chỉ cần cựa quậy một chút thì sẽ hủy diệt cả một chủng tộc.
Một kiếp nhân tộc quá ngắn, không thể thấy được tiền căn và hậu quả, còn Lăng Tiêu đã sống vạn năm, càng nhìn thấy thấu triệt hơn bọn họ.
Bản chất của thiên đạo, chính là sự cân bằng, có được tất phải có mất.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, một đường sinh cơ, chỉ có thể tìm thấy giữa diệt vong.
Không đi qua bóng tối, nhân tộc không thể chạm tới bình minh.
Lăng Tiêu khép năm ngón tay lại, nắm chặt một sợi linh khí đủ để lay động trời đất, dịu dàng mà kiên định nói: “Các ngươi không cần phải tin vào thần minh, hãy tin vào chính mình.”
Thiên Hành toàn thân chấn động, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của nàng.
“Nàng nói đúng, thiên đạo không phải lúc nào cũng đứng về phía thần tộc, thiên mệnh … đúng là nên đổi rồi.”
Hắn không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng cảm nhận được tầm mắt dịu dàng bao phủ lấy hắn.
“Lăng Tiêu … ” giọng hắn trầm thấp khàn khàn, “Tại sao … nàng biết rõ, ta đối với nàng chỉ có lợi dụng …”
Nàng dường như khẽ bật cười, vươn tay về phía hắn, mặc dù không thể chạm vào, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được một sự ấm áp ẩm ướt lướt qua gò má, đó là gió biển, cũng là tay nàng.
“Bởi vì chàng đã cho ta thấy nhân gian, nghe được tiếng nói của nhân tộc, ta nghe hiểu những tiếng khóc đó, thì không thể nào lạnh lùng đứng nhìn. Có lẽ … chàng là giả dối, nhưng nhân gian này là thật.” giọng Lăng Tiêu dần trầm xuống, “Nhưng chung quy ta đã phản bội thần tộc, cũng hại chết vô số sinh linh, ta là tội thần, đáng phải chịu báo ứng này.”
Trong lòng nàng đã sớm hạ quyết tâm đánh sập Thiên Trụ, chỉ là một mình nàng không thể làm được, phải mượn sức của Dương Thần Húc Hạo. Nhưng nàng cũng không ngờ rằng, Húc Hạo cuồng vọng đến vậy, vậy mà triệu ra thập nhật lăng không, dẫn tới vô số sinh linh bị thiêu rụi trong đại hạn. Mọi chuyện không như nàng dự liệu, cũng giống như nàng đã dự đoán Hỗn Độn Châu và Thiên Mệnh Thư chắc chắn sẽ ra tay ngăn chặn trời đất sụp đổ, nhưng lại không dự đoán được, đến tận lúc này, bản thân vẫn chưa tiêu tán.
“Thần tộc tồn tại nhờ vào tín ngưỡng, một khi thế gian không còn ai tín ngưỡng, thì sẽ không còn tồn tại.” Lăng Tiêu nói, “Tứ thần chúng ta định là tội thần, tước thần vị, bị chúng sinh ruồng bỏ, căm hận, phỉ nhổ, mất đi tất cả tín ngưỡng. Huyền Tố, Thương Thần, Húc Hạo đều đã tiêu tán, chỉ còn lại ta, chỉ có một lý do, chính là thế gian vẫn còn người tin ta.”
“Thiên Hành …” nàng thở dài, trong tiếng cười như có như không, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, “Ta là tín ngưỡng của chàng sao?”
Đáp lại nàng, là một cái ôm không thể chạm đến, một tiếng nghẹn ngào bị đè nén, một phần tín ngưỡng vĩnh sinh vĩnh thế, một giọt lệ nóng xuyên thấu qua linh hồn.
__
Năm ấy, Thiên Hành sáng lập Thiên Trụ Môn, tử thủ Thiên Trụ Sơn.
Thiên Hành thọ chín mươi chín tuổi, ngày hắn chết, cũng là ngày Lăng Tiêu hồn phi phách tán.
Trong suốt hàng vạn năm bị tam giới ruồng bỏ, hắn là tín đồ duy nhất của nàng.
Thiên Trụ Môn truyền thừa vạn năm, ngoại trừ những truyền thuyết đã bị bóp méo, còn có một bức bích họa mơ hồ. Các đệ tử đều cho rằng, bích họa treo trong chính điện ấy chính là chân dung tổ sư Thiên Hành. Dáng người và khuôn mặt không rõ giới tính, kiêu hãnh đứng giữa cuồng phong, mặc cho gió mạnh thổi tung tà áo, gương mặt nàng không thể nhìn thẳng, bởi vì nàng từng là thần minh, là thần duy nhất đã mềm lòng với thế gian này.
Có lẽ gió biển vẫn còn nhớ, nhớ về thanh niên năm ấy, đã ở dưới Thiên Trụ thủ hộ suốt một đời, vì nàng xây lên căn nhà đá che nắng chắn mưa.
Về sau năm tháng trôi qua, mái tóc nhuộm đầy sương gió, hắn vẫn lặng lẽ ngồi bên ánh sáng nhạt nhòa ấy, thủ thỉ tâm sự cùng nàng.
Bên cạnh hắn, là bức bích họa hắn dùng một đời chạm khắc, đủ để lưu truyền thiên thu vạn thế.
“Lăng Tiêu, sau khi ta chết, nàng sẽ đi đâu?” hắn nghiêm túc hỏi nàng.
Nàng bi thương mà nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt hắn, mái tóc đã điểm bạc, còn có chấp niệm tận sâu trong đáy mắt hắn.
Nàng không nỡ lừa gạt hắn, chỉ nói sự thật: “Ta sẽ tiêu tan vào trời đất … có lẽ sẽ có một sợi tàn hồn, sẽ bước vào luân hồi.”
Thiên Hành cười thê lương, quỳ rạp xuống trước mặt nàng.
“Vậy … ta vào luân hồi tìm nàng, chỉ cần gặp lại nàng, ta nhất định sẽ nhớ ra nàng.”
Nàng xoay chuyển thiên mệnh, mang ánh sáng đến nhân gian, lại bị thần tộc cùng nhân tộc ruồng bỏ, chỉ có hắn nhớ rõ, chỉ có hắn …
Lăng Tiêu không để lời hắn nói vào lòng, bởi vì người chết hồn tiêu, bước vào luân hồi, tất sẽ đoạn tuyệt hồng trần, quên sạch tiền duyên, hắn làm sao có thể nhớ nàng được?
Nhưng nàng không hiểu lòng người bằng Thiên Hành, càng không hiểu thế nào gọi là chấp niệm.
Từ đó về sau, hơn vạn năm trôi qua, hắn đã tìm kiếm nàng trong hết thảy những lần luân hồi, nhưng chính hắn cũng không biết mình đang tìm ai, cho đến một ngày gặp thoáng qua nàng, ký ức kiếp trước mới dần dần hiện lên trong đầu, dù nàng đã đổi dung mạo, quên đi chuyện cũ, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn nhớ, vậy là đủ rồi.
Thế nhưng dòng thời gian dài dằng dặc như con sông cuộn xiết, hai chiếc lá trôi dạt, gần như không thể gặp nhau vào thời điểm tốt nhất, quá sớm hay quá muộn, chung quy vẫn là lỡ dở. Hắn luân hồi nghìn kiếp, cũng chỉ gặp được nàng ít ỏi vài lần. Mà hắn mỗi lần gặp được, mỗi lần nhớ lại, lại là một lần mất đi, trơ mắt nhìn nàng bị đau khổ giày vò trong mỗi lần luân hồi, chịu nghiệp quả nghịch chuyển thiên mệnh.
Nàng vứt bỏ tôn vinh của thần tộc, nghịch chuyển thiên mệnh, đem ánh sáng đến nhân gian, bản thân lại vĩnh viễn lưu lại trong đêm tối.
Hắn nguyện làm ngọn đèn của nàng, cùng nàng đi qua luân hồi vô tận, đêm dài vĩnh thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook