Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
-
Chương 90: Chương 90
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 90
Trần Tĩnh là con vịt cạn, nhiều lần học bơi mà không được nên không dám dạy con, dù đã quen các động tác.
Khi đứa bé còn nhỏ, nhiều bà mẹ đã đưa con đi bơi từ sớm, lúc đó thành phố N đã có những bể bơi chuyên dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nhưng Trần Tĩnh không đi, kể cả những bể bơi dành cho phát triển não trái, não phải, tích hợp các giác quan, phát triển tiềm năng của trẻ, Trần Tĩnh chưa từng mang con qua, như lời cô nói: Đứa nhỏ nào cũng phải đi học, không quan trọng ai đứng đầu, chỉ cần không bị áp lực về bài vở là nó vui rồi, cho dù đứng cuối cũng không sao, chỉ cần nó thích. Thay vì tốn tiền cho nó học những thứ nó không thích thì thà để tiền đó cho nó khởi nghiệp tài chính còn hơn.
Tống San San cười nhạo: Tóc dài kiến thức ngắn.
Trần Tĩnh liếc cô: Nhìn đi, cậu từ nhỏ cầm kỳ thi họa thanh nhạc vũ đạo không thiếu món gì, bây giờ chẳng phải vô dụng hết sao!
Tống San San nín lặng, không có cách nào để phản bác.
Tiêu Yến Tranh và Qua Qua học bơi ở khu bể trẻ em, Trần Tĩnh ngồi xem bên cạnh. Tiêu Yến Tranh quả nhiên là một người ba tốt, dịu dàng mà kiên nhẫn. Tiêu Yến Tranh ở cạnh con trai hoàn toàn khác với Tiêu Yến Tranh khi bên cạnh người ngoài, hắn hay cười, hay nói, hay nghịch, là một Tiêu Yến Tranh sôi động chứ không phải Tiêu Yến Tranh mặt lạnh như với người khác.
Hắn học theo đứa nhỏ, bắt chước giọng điệu và biểu cảm của con trai: Mẹ mẹ, con cũng muốn ăn bánh! Mẹ, con cũng muốn uống nước! Mẹ, con cũng bóp chân cho mẹ nhé!...
Mỗi lần như vậy, Trần Tĩnh đều muốn mạo hiểm tất cả, vứt bỏ tất cả để được ở bên hắn! Nhưng lần nào cũng có một giọng nói nhắc nhở cô: xúc động là ma quỷ.
Tiêu Yến Tranh vẫn dạy con tập bơi, lặp đi lặp lại một động tác đến khi đứa nhỏ mệt mỏi, hắn sẽ để con ngồi lên cổ hoặc lên bụng, đưa con bơi đến vùng nước sâu chơi một vòng, sau khi con nghỉ ngơi một lúc thì tiếp tục dạy.
Tiểu tử kia đại khái cũng có thiên phú vận động của hắn, chẳng bao lâu đã nắm được các động tác, có điều sức còn hạn chế nên không bơi được xa, nhưng dù gì cũng đã nổi được trên mặt nước, không bị chìm.
“Qua Qua, mẹ ở bên kia một mình sẽ chán lắm, chúng ta có nên qua đó chơi cùng mẹ không?”
Được ba nhắc nhở, đứa con nhị thập tứ hiếu* chạy ngay sang chơi với mẹ, trong lòng nó, mẹ vĩnh viễn đứng đầu, ba chỉ xếp thứ hai.
(*Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.)
Trần Tĩnh thấy một lớn một nhỏ đi tới, nhanh tay lấy hai chiếc khăn tắm, ném một cái cho Tiêu Yến Tranh, một cái quàng lên vai đứa nhỏ, lau nước trên người nó, cởi mũ bơi, lau khô tóc cho nó, sau đó lấy bình giữ nhiệt rót nước cho nó uống, người lớn kia thì tự lấy chai nước khoáng uống một hơi.
Người ngoài nhìn vào, đây rõ ràng là một gia đình ba người hạnh phúc, hơn nữa còn rất đẹp, ai đi qua đều không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.
“Mệt không con?” Trần Tĩnh vừa vuốt mấy sợi tóc của con vừa hỏi.
Qua Qua lắc đầu, nuốt một ngụm nước lớn, hưng phấn nói: “Không mệt ạ! Chơi rất vui! Mẹ, con đã nổi được rồi, ba nói chờ con rèn luyện thể lực tốt hơn thì có thể bơi xa được! Mẹ, ba rất là lợi hại! Ba có thể bơi ra chỗ nước rất sâu kia, còn mang theo cả con nữa, lúc nãy mẹ có thấy không?”
Nghe thấy con trai kiêu ngạo khoe khoang về ba, Trần Tĩnh đành phải gật đầu cười nói: “Thấy rồi, Qua Qua giống ba rất lợi hại!”
“Ha ha…” Đứa nhỏ được mẹ khen, có chút ngượng ngùng.
“Em có muốn học không? Anh dạy cũng khá chuyên nghiệp đấy!” Tiêu Yến Tranh ngẩng đầu về phía con, ghé sát cằm vào tai Trần Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Anh rất có giá đấy, có sẵn ví dụ dạy học thực tế em cũng thấy đấy, hàng thật giá thật”
Trần Tĩnh lườm hắn một cái: “Ý anh muốn nói nếu em không theo học là em thua lỗ phải không?”
Người đàn ông giơ ngón tay cái về phía cô: “Em quả có thiên phú kinh doanh, tiểu tiết nhỏ nhặt vậy cũng tính toán được! Thế nào? Muốn chiếm chút tiện nghi không? Người làm ăn, có tiện nghi mà không chiếm chẳng phải lỗ sao?”
Trần Tĩnh lại trợn mắt nhìn, cười nói: “Anh mới có thiên phú! Mặt dày nhất nhà!”
Tiêu Yến Tranh không kiềm chế được niềm vui tràn lan ở khóe mắt và lông mày, gật mạnh đầu: “Đúng! Mặt anh dày nhất! Em xem em với Qua Qua, mặt chỉ bằng lòng bàn tay!” Nói xong rồi vươn tay, áp một tay lên mặt đứa nhỏ, một tay lên mặt cô, còn khẽ nhéo một cái, cảm giác mềm mại trơn bóng khiến hắn thật lòng không muốn buông tay, nhưng cũng phải buông. Bàn tay chạm vào mặt cô một cái rồi thu lại ngay, bởi hắn nhìn thấy trong mắt cô đã có vẻ tức giận, còn có một tia… thẹn thùng?
Trong khoảng thời gian này, lòng hắn vẫn ngứa ngáy, cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt ngày đêm mong nhớ. Thực ra hắn muốn nhân cơ hội học bơi để có điều kiện tiếp xúc với cô nhiều hơn, nhưng cô đã cự tuyệt, lấy lý do là không yên tâm để con lại một mình trên bờ.
Vụ việc ở vườn trẻ kia khiến Trần Tĩnh sợ hãi, từ đó về sau cô vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng phải đảm bảo đứa nhỏ trong tầm mắt của mình. Tiêu Yến Tranh lo lắng cô mắc bệnh tâm lý, nhưng đứa nhỏ không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không cô sẽ mắc bệnh thật sự.
Tiêu Yến Tranh đành bỏ đi tà niệm lợi dụng chuyện bơi lội, thành thành thật thật cùng hai mẹ con vui chơi.
Hôm nay coi như có thu hoạch, ít nhất hắn cũng chạm được vào khuôn mặt hắn luôn tâm niệm, xúc cảm vẫn giống hệt như trước đây, người phụ nữ 33 tuổi mà nhìn như chỉ ngoài 20, cười rộ lên vẫn khiến tim hắn đập nhanh.
Ngày hôm sau, Trần Tĩnh phải tham gia một hoạt động của khách hàng, Tiêu Yến Tranh đưa con đi siêu thị mua đồ ăn.
Hai cha con chất đầy một xe hàng, nhiều đến mức không còn chỗ ngồi cho đứa nhỏ trong xe đẩy, Qua Qua đành phải bị nhấc xuống, đi bộ bên cạnh ba bằng đôi chân ngắn ngủn.
“Ba, chờ lúc con lớn, chân con cũng có thể dài như chân ba sao?” Qua Qua rất hâm mộ đôi chân dài của ba, bước vội lên phía trước vài bước.
“Đương nhiên là có thể! Con là con trai ba, có một cái gọi là “di truyền”, tức là con sẽ có được một số đặc điểm từ ba, ví dụ như con nhìn mũi, miệng, cằm của con có giống ba không? Đó gọi là di truyền, về sau con cũng sẽ giống ba, di truyền chân dài của ba, con cũng sẽ cao lớn giống ba”
“Oa!” Qua Qua hưng phấn vỗ tay: “Con có thể di truyền dáng người đẹp của ba sao? Cơ thể của ba thật là rắn chắc!”
Nghe vậy, đuôi mày Tiêu Yến Tranh nhướn lên: “Con cũng biết dáng người đẹp à? Con thích dáng người của ba sao?”
Tiểu tử kia gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nói ba rất cao lớn! Nói Qua Qua chịu tập thể dục về sau cũng có dáng người giống ba!”
Tiêu Yến Tranh trong lòng nở hoa, hóa ra cô gái nhỏ còn nói với con trai những chuyện như thế. Ừm, dáng người của hắn thật sự rất cao lớn! Của cô cũng không tệ.
“Vậy thì con phải cố gắng nhiều hơn nha! Dáng người không chỉ dựa vào di truyền, muốn có dáng người đẹp, con phải tập luyện nhiều mới có được”
“Thế phải tập luyện thế nào mới có dáng người đẹp?” đứa nhỏ này rất muốn được giống ba.
“Ừm… kiên trì chạy bộ rèn luyện… kiên trì vận động… ăn ít đồ ngọt… kiên trì dậy sớm…”
Người ba bắt đầu đem tất cả thói quen tập luyện thành nguồn gốc của dáng người đẹp, xóa hết các thói quen xấu, đường hoàng cung cấp cho con một con “khóa học thể hình”
Sau đó, phần lớn các mặt hàng trong xe đẩy được trả về quầy hàng trên kệ, chỉ còn lại mấy túi nhỏ đồ ăn vặt, Qua Qua giơ ngón tay nhỏ bé lên cam đoan mỗi ngày chỉ ăn một ít thôi mới may mắn giữ lại được.
Hai cha con mang những món mua được để vào trong cốp, Qua Qua lên xe thắt dây an toàn, Tiêu Yến Tranh kiểm tra thấy ổn mới bắt đầu xuất phát.
Xe rất nhanh đã lên đường chính, Qua Qua đã quen với thói quen tập trung lái xe không nói chuyện của ba, trong đài vang ra tiếng nhạc, Qua Qua lắc lư cái đầu nhỏ theo tiết tấu của nhạc, nghe được bài hát quen còn hát theo được hai ba câu.
Bọn họ đang đi qua hậu cần khu công nghiệp của thành phố N, trên đường có rất nhiều xe tải, Tiêu Yến Tranh có thói quen duy trì khoảng cách với xe lớn, trên xe còn có đứa con, hắn càng cẩn thận hơn.
Trên đường nhiều xe nên thường xuyên bị kẹt, chiếc xe cứ từ từ tiến lên thong thả.
Hơn 20 phút sau, xe mới đi qua khu vực hậu cần này, nhiều phương tiện rời khỏi đường cao tốc, đường sá thông thoáng hẳn.
Đến ngã tư phía trước, các xe nhập vào vòng xoay từ từ chuyển làn, xe của Tiêu Yến Tranh bám theo sau.
Ngay khi chiếc xe phía trước vừa rẽ phải, hắn nhìn qua kính hậu thấy một chiếc xe tải đang lao đến rất nhanh, giống như không có phanh.
Tiêu Yến Tranh phán đoán rất nhanh, lập tức đánh tay lái sang trái, hất đuôi xe có đứa con đang ngồi khỏi hướng chiếc xe đang lao vào. “Ầm” một tiếng, Tiêu Yến Tranh chưa kịp cảm thấy đau thì đã mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook