Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
-
Chương 4: Chương 4
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Từ đầu đến cuối, Trần Tĩnh không hiểu tại sao bọn họ lại ở cùng một chỗ, cũng không hiểu tại sao lại chia tay.
Cô cho là mình yêu Triệu Thành Vũ, cho rằng cái tình cảm kia là tình yêu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không biết tình yêu là gì!
Có lẽ đó chỉ là một chút chỗ dựa tinh thần và an ủi cho cô trước những áp lực nặng nề mà cô phải gánh. Cô dường như không đòi hỏi hắn phải ở bên cạnh mình, cũng không yêu cầu hắn phải nói lời ngon tiếng ngọt với mình, cũng không yêu cầu hắn kiếm tiền nuôi cô hoặc tặng quà gì. Ngược lại, cô luôn cố gắng tranh thủ thời gian để ở bên cạnh hắn, thường xuyên nói những lời khích lệ hắn, dỗ hắn vui vẻ. Cô cố gắng kiếm tiền để nuôi hắn, nuôi công ty hắn, cố gắng giúp hắn thực hiện mơ ước!
Hắn từng nói với cô, bọn họ là soulmates, là bạn lữ linh hồn. Lúc đó, cô cho là hắn đang khen quan hệ của bọn họ hoàn mỹ, hôm nay xem ra là cô tự luyến thôi, hoá ra hắn nói thật, chỉ là soulmates.
Càng nghĩ nhiều về những chuyện đã xảy ra với bạn trai cũ, cô càng chua xót, cuối cùng vẫn phải đối diện với thực tế.
Ngày mai, cô thật sự phải đi lĩnh chứng cùng anh ta sao?
Cô đã 28 tuổi, cha mẹ vì chuyện chung thân đại sự của cô mà bắt đầu gấp gáp, mặc dù ở nhà họ không dám nói gì, thậm chí rất ân cần chu đáo, nhưng mẹ cô thỉnh thoảng vẫn nói xa nói gần hỏi khi nào bọn họ kết hôn.
Tình cờ mấy lần cô đưa Triệu Thành Vũ về nhà, có thể nhìn thấy mẹ cô đối với Triệu Thành Vũ rất nhiệt tình, thậm chí còn ân cần, thật giống như bà càng cố gắng biểu hiện thật tốt thì Triệu Thành Vũ sẽ sớm cưới con gái bà vậy.
Còn điều kiện kinh tế và điều kiện gia đình của Tiêu Yến Tranh, Trần Tĩnh không quan tâm. Trong cuộc đời Trần Tĩnh, kể từ khi bắt đầu vào đại học, cô đã không trông cậy vào bất cứ ai, ngược lại, người nhà dù nhiều hay ít lại dựa vào cô.
Đã ly dị? Có lẽ cũng coi như xứng đôi với cô đi, mặc dù chưa lập gia đình nhưng đã từng có bạn trai, không thể coi như hoàng hoa đại khuê nữ nữa. Quan niệm có chút truyền thống này của Trần Tĩnh khiến cô lúc đầu không mấy thoải mái khi chia tay, bởi nếu sau này cô gặp một người đàn ông trong sạch, cô sẽ thấy tự ti.
Có con gái?
Không sao cả, hiện nay có rất nhiều gia đình đã ly hôn và có con, nhà cô cũng vậy. Mẹ cô hiện đang sống với một chú, vẫn không lĩnh chứng, lý do vì sao thì cô không biết, cũng không định hỏi. Tính cách của cô chính là như vậy, người không nói, cô sẽ không bao giờ hỏi, từ trước đến giờ, cô chưa từng hứng thú với chuyện của người khác, ngay cả khi người đó là mẹ cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một nguyên nhân cần phải cân nhắc, đó là cô có ghét anh ta không?
Ghét anh ta sao? Chưa từng nghĩ tới.
Lúc ăn cơm chung, Trần Tĩnh không để ý đến cách cư xử trên bàn ăn của hắn, nhưng dường như cũng không phát hiện thấy thói hư tật xấu nào. Nếu như trên bàn ăn có người nhai to hoặc lục lọi khuấy đảo đĩa thức ăn, chắc chắn cô sẽ nhận ra.
Lúc nãy ở dưới lầu, khoảnh khắc đứng gần nhau, cô ngửi thấy trên người hắn có mùi mát lạnh, thoang thoảng mùi thuốc lá. Trần Tĩnh vốn không thích ngửi mùi khói thuốc, nhưng Triệu Thành Vũ lại như một ống khói, cô đành phải chấp nhận, cũng may là mỗi khi về hắn chỉ ngủ, phòng làm việc của hắn cũng không phải dành cho mọi người. Kỳ quái, trên người người khác thì không được, nhưng trên người Triệu Thành Vũ lại không có vấn đề gì, Trần Tĩnh tự cười mình, đúng là tiêu chuẩn kép!
Nghĩ như vậy, nước mắt Trần Tĩnh lại rơi xuống, trong lòng cô vẫn chưa bỏ được hắn! Dù trong lòng hắn không có cô, nhưng có thể trong lòng cô đã có hắn!
Nghĩ tới ngày mai còn phải đi bệnh viện xem tình hình của ba, bây giờ cô cũng mệt rồi nên dứt khoát nhắm mắt lại, mọi chuyện đi hết đi! Không phải nói cách đơn giản nhất để kết thúc một tình yêu là bắt đầu một tình yêu mới sao?
Trần Tĩnh cô là người lợi hại, cái gì tình yêu đó, tiết kiệm đi, trực tiếp lĩnh chứng là thích hợp nhất! Dù sao thì trước mắt mà nói, Tiêu Yến Tranh không có gì để cô phải tính toán! Nói không chừng Trần Tĩnh lại vớ bở, nhỡ Tiêu Yến Tranh là một người đàn ông ấm áp và tốt bụng thì sao?
Tám giờ sáng hôm sau, có tin nhắn của Tiêu Yến Tranh: [Tôi đang ở dưới đại sảnh]
Đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi ngay ngắn trên sofa, Trần Tĩnh đọc tin nhắn của Tiêu Yến Tranh hít một hơi thật sâu, nặng nề thở ra, đi đến cửa, thay giày, mở khoá, khoá cửa, ấn nút thang máy.
Lúc Trần Tĩnh bước vào sảnh thì thấy Tiêu Yến Tranh, giày da, quần tây xanh đậm, mặc áo khoác, bên trong là áo gì thì không nhìn thấy rõ, tóc hơn xoăn, hai bên thái dương được cắt rất ngắn, gần như cạo trọc, chỉ có trên đỉnh đầu có khoảng 2cm tóc, chải toàn bộ sang bên phải, khá thời trang.
Nhìn thấy Trần Tĩnh, Tiêu Yến Tranh cong môi hướng về phía cô gật đầu.
Nhân viên an ninh cười chào Trần Tĩnh: “Chào buổi sáng, cô Trần!”
Trần Tĩnh cũng gật đầu chào buổi sáng, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Yến Tranh, nói: “Đi thôi” rồi bước ra cửa, Tiêu Yến Tranh đi theo phía sau.
Đi một vòng ra chỗ đậu xe bên ngoài tiểu khu, Tiêu Yến Tranh đi cùng cô tới chỗ đậu xe, hai người không nói câu gì.
Cho đến khi đến Cục Dân chính, Trần Tĩnh đậu xe xong, Tiêu Yến Tranh giơ tay mở cửa xe, phát hiện Trần Tĩnh vẫn chưa tắt máy, rút chìa khoá nên rút tay về, nghiêng đầu nhìn cô, vẫn không nói gì.
Trần Tĩnh biết hắn đang nhìn mình, cũng không quay đầu sang nhìn lại, chỉ mím môi, hít một hơi, nói: “Đi thôi” rồi tắt máy, rút chìa khoá, cầm túi, xuống xe.
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, lại là sáng sớm nên Cục Dân chính chỉ có vài người đến đăng ký.
Hai người rất nhanh điền tờ khai, chụp hình, đọc tuyên thệ kết hôn, đóng dấu.
Lúc chụp hình, Tiêu Yến Tranh cởi áo khoác ra, Trần Tĩnh mới thấy hắn mặc bộ âu phục màu xanh đậm, còn đeo cả cà vạt, nhìn lại mình chỉ mặc một chiếc áo lông trắng cao cổ, rất tuỳ ý.
Nhân viên ở đó hỏi: “Hai người có cần thu hình lại lúc đọc lời thề không? Có thể in ra đĩa”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Không”
Tiêu Yến Tranh lắc đầu theo.
Lệ phí 9 đồng là Tiêu Yến Tranh trả, bởi vì hắn nói, ý định đi lĩnh chứng là của hắn, nên về lý, hắn phải bỏ số tiền này.
Trần Tĩnh cất giấy kết hôn của mình vào túi xách, hai người đi ra cửa Cục Dân chính.
“Em muốn đi đâu?”
“Anh muốn đi đâu?”
Hai người cùng đồng thanh nói.
Nói xong, hai người không tự chủ cùng cười một tiếng.
“Em nói trước đi”, Tiêu Yến Tranh mở miệng.
Trần Tĩnh gật đầu: “Bây giờ tôi phải tới bệnh viện, ba tôi đang nằm ở đó”
“Tôi đi cùng em”, Tiêu Yến Tranh nhanh chóng khẳng định.
Trần Tĩnh nhìn hắn một cái thật sâu, thấy mặt mũi hắn nghiêm túc, gật đầu: “Đi thôi”
Hai người dừng ở bãi đậu xe bên ngoài bệnh viện, bãi đậu xe bên trong bệnh viện luôn kín chỗ.
Xuống xe, Tiêu Yến Tranh hỏi một câu: “Ba ăn cơm chưa?”
Trần Tĩnh còn chưa kịp phản ứng “ba” trong miệng hắn là ai, nghĩ đến chuyện ăn cơm, à, sáng nay mình mải suy nghĩ đến chuyện lĩnh chứng cũng chưa ăn cơm, cũng quên mất ba chưa ăn, hộ lý không thể rời ông để đi mua cơm được nên hôm qua có dặn cô sáng nay mang cơm tới.
Đi nhanh tới quán ăn bên cạnh bệnh viện mua 4 phần cháo, bánh bao cùng chút thức ăn mang tới phòng bệnh, bởi vì lúc nãy cô vừa lịch sự hỏi Tiêu Yến Tranh đã ăn điểm tâm chưa, hắn nói chưa.
Đi vào phòng bệnh, ba cô ngồi trên giường, tay bám vào thành giường, nhìn thấy cô thì cười một tiếng.
Trần Tĩnh cười đi tới, kéo cái bàn gấp ra, Tiêu Yến Tranh đặt hết thức ăn lên bàn.
Trần Tĩnh cười nói với hộ lý: “Dì, vất vả cho dì rồi, dì ăn trước đi, để con trông chừng ba cho”
Tiêu Yến Tranh đem một phần cháo, hai cái bánh bao cùng chút thức ăn đưa cho hộ lý.
Dì hộ lý định nói cái gì đó nhưng lại thôi, cầm thức ăn đi ra ngoài, không biết đi ăn ở chỗ nào. Bà là hộ lý già của bệnh viện này, được y tá trưởng giới thiệu, chắc có chỗ để ăn cơm, không cần cô phải quan tâm.
“Ba, đói bụng không? Của ba đây, ăn đi!” Trần Tĩnh đặt chén cháo trước mặt ông, nhét cái muỗng vào tay ông.
Ông cầm muỗng, múc từng thìa từng thìa cháo.
Trần Tĩnh lại lấy một cái bánh bao, đặt vào tay trái ông: “Ba cầm bánh bao ăn đi”
Tay trái ông giật giật nhưng không cầm.
Trần Tĩnh khó hiểu, nâng cằm nhìn cha: “Ba cầm đi, tay kia” ông buông cái muỗng ở tay phải, dùng tay phải cầm bánh bao.
Cánh tay trái lại giật một cái, vẻ mặt bất lực.
Tiêu Yến Tranh dời chiếc bàn gấp sang một bên, Trần Tĩnh phát hiện tay trái của cha mình bị trói vào thành giường!
Trần Tĩnh đau xót, vội vàng cởi dây, mở tay áo nhìn cổ tay của cha có một vết đỏ: “Hộ lý trói ba à?”
Ba không nói gì, ông rút tay lại, nhặt chiếc bánh bao trên bàn lên và ăn.
Trần Tĩnh xoay người bước ra ngoài, để lại một câu nói cho Tiêu Yến Tranh: “Trông chừng ba tôi”
Đi ra ngoài tìm hộ lý, cuối cùng thấy bà đang ngồi ăn cùng một số hộ lý khác trong phòng nghỉ, vừa ăn vừa tám chuyện.
“Dì trói tay ba tôi vào thành giường phải không? Tại sao?” Ánh mắt Trần Tĩnh đỏ bừng, khí thế hung hăng.
Hộ lý vừa nghe thấy thì run lên một cái, vội vàng giải thích: “Tiểu Trần đừng nóng, nghe dì nói trước… Tính khí ba con rất xấu, luôn lấy tay trái giật kim truyền bên tay phải, hôm qua cũng giật đến 3 lần, mỗi lần giật ra lại phải cắm lại, có phải thêm đau đớn không? Cho nên dì chỉ còn cách cột tay trái của ông lại, như thế dì chỉ cần trông không để cho ông đưa tay phải đến gần tay trái là được”
“Đúng vậy, ba cô hôm qua còn lên cơn đánh bà Lưu hai cái, đừng trách bà Lưu, có tôi làm chứng”, dì hộ lý bên cạnh lên tiếng giải thích.
Nghe được lý do này, nước mắt Trần Tĩnh vòng quanh, cúi đầu thật sâu với người hộ lý: “Xin lỗi dì” sau đó rời đi.
Đứng trong hành lang điều chỉnh cảm xúc thật tốt, lau nước mắt, Trần Tĩnh mới bước vào phòng bệnh.
Nhìn thấy cha cô ăn rất nhanh, đã ăn hết một cái bánh bao, nửa chén cháo, Tiêu Yến Tranh đang gắp một ít thức ăn để lên muỗng cháo cho ông, ông húp một cái rất vui vẻ.
Trần Tĩnh đi tới, khen cha ăn giỏi, ông ăn càng hăng.
Trần Tĩnh nhìn ba mình như vậy, trong lòng biết bệnh ông đang ngày một nặng, có vẻ như điều trị bằng oxy cao áp và châm cứu không có hiệu quả, nhưng không còn cách nào, cô cũng không phải là thầy thuốc.
Cơm nước xong, Tiêu Yến Tranh thu dọn chén bát, đi vứt rác.
Trần Tĩnh nhìn cha cúi đầu ngồi trên giường bệnh, kéo một góc chăn, nhấc lên, giũ một cái, xong dùng tay trái lại giũ thêm một lần, một lần nữa… giống như góc chăn đang bị dồn lại nhàu nhĩ, ông muốn giũ phẳng nó ra.
Bác sĩ cho biết đây là một trong những triệu chứng của bệnh. Cha cô hồi trước cũng nắm vạt áo giũ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook