Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:


Pretty, pretty please.

If you ever, ever feel.

Like you\'re nothing.

You\'re fucking perfect to me.

……

Trong phòng ngủ, giọng ca tiếng Anh vang lên mỗi lúc một to, Trần Tĩnh còn chưa kịp nhận ra đây là nhạc chuông điện thoại di động cô mới đổi. Lúc ngồi trên xe quay về, cô nghe thấy bài này, cảm thấy rất phù hợp nên đã đổi luôn nhạc chuông.

Mơ mơ màng màng với cái điện thoại đang xạc pin ở đầu giường, liếc nhìn màn hình, không phải ba cũng không phải hộ lý, một số máy lạ, cô cúp máy, ngủ tiếp…

Pretty, pretty please.

If you ever, ever feel.

……

Lần này nhạc chuông mới vang lên hai câu, Trần Tĩnh đã nhấn nút trả lời, nếu đã gọi liên tiếp hai lần, chắc là có chuyện! Cố ý hắng giọng một cái, tránh để giọng bị khàn khiến nói chuyện không lịch sự, là người làm dịch vụ, cô rất chú ý đến điều này.

"Alo, xin chào!" Đối với người xa lạ, Trần Tĩnh thường mở màn bằng câu này.

"Trần Tĩnh?" Bên kia là một giọng nam.

Sao lại thấy có chút quen tai? Trần Tĩnh cau mày cố nhớ nhưng không có kết quả, vì vậy gật đầu đáp: “Là tôi”

“Tôi là Tiêu Yến Tranh” đối phương trực tiếp nói họ tên.

“À, là anh à, xin lỗi, tôi không lưu số, lâu rồi không gặp, tìm tôi có chuyện gì à?” Trần Tĩnh khách khí, nhưng trong giọng nói lộ ra sự hời hợt.

Tiêu Yến Tranh là bạn của Triệu Thành Vũ, cũng học ở nước ngoài về, có gặp mấy lần trong văn phòng của Triệu Thành Vũ, ăn cơm chung, cùng chơi mấy game trên mạng nhưng không quen. Hình như anh ta ở nước ngoài đã kết hôn xong chia tay, có một đứa con gái. Trong ấn tượng của cô, người này không thích nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng nói ra mấy câu rất có ý tứ. Bây giờ lại gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ để chúc tết à? Bây giờ là tối mùng một rồi đó!

Đối phương cũng không vì giọng nói hời hợt của Trần Tĩnh mà thay đổi, giọng điệu vẫn như thường: “Ăn cơm chưa?”

Nghe câu hỏi, Trần Tĩnh có chút không phản ứng kịp, bên ngoài trời đã tối rồi, dĩ nhiên cô chưa ăn tối, vì vậy thuận miệng đáp: “Chưa, à không, tôi ăn rồi, ăn lúc 4 giờ” Cô nhớ ra mình đã ăn cơm cùng ba vào khoảng 4 giờ chiều, dù đó là bữa đầu tiên trong ngày nhưng cũng coi là cơm tối đi, bây giờ cô cũng không đói.

Đầu bên kia dường như có tiếng động nhẹ, rất nhanh sau đó giọng nói của người đàn ông vang lên: “Tôi đang ở dưới nhà cô, cho dù cô đã ăn hay chưa, có thể ăn một bữa cùng kẻ cô đơn như tôi được không?”

Trần Tĩnh thật sự không muốn đi, cô vừa khổ sở vừa mệt mỏi, cảm giác vừa mới nằm xuống giường nhắm mắt thì điện thoại đã kêu. Nhưng bây giờ là tết, người ta đã đến trước cửa nhà cô, không ra gặp thì cũng không được tốt lắm, cuối cùng, cô bảo hắn đợi cô một lúc.

Một vòng bên ngoài tiểu khu là các tiệm cơm và nhà hàng, bọn họ chọn một quán lẩu, ngồi trong góc. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Yến Tranh nhìn Trần Tĩnh: “Có kiêng kỵ gì không?”

Trần Tĩnh cởi áo khoác cho vào túi, đặt ở bên cạnh: “Tôi không kỵ món gì, nhưng đừng quá cay, nếu chọn lẩu cay thì lấy loại cay ít thôi”

Tiêu Yến Tranh gật đầu, chọn mấy món ngon trong thực đơn rồi đưa cho phục vụ.

Tiêu Yến Tranh cũng cởi áo khoác, bên trong chỉ có chiếc áo thun đen in chữ, lại còn cộc tay!

Trần Tĩnh có chút kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Anh không lạnh à?”

Tiêu Yến Tranh khẽ cười: “Cũng được, trong tiệm này khá ấm”

Trần Tĩnh không có hứng thú lắm, đối phương không nói gì, cô cũng không muốn nói, cụp mi xuống nhìn mấy cái chén nhỏ trước mặt.

“Cô nhìn xong thì gia vị mọc lên trong mấy cái chén đó hả? Cô phải cầm sang bên kia để lấy gia vị mình thích, thưa tiểu thư!”

Trần Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang nhướn mi nhìn mấy cái chén trước mặt mình nháy mắt, kịp hiểu ý của hắn, cô bật cười, cầm cái chén nhỏ lên, tỏ ý mình đi lấy gia vị.

Sau khi cô quay lại, đến phiên hắn đi lấy đồ chấm, còn lấy thêm một đĩa trái cây nhỏ đặt lên bàn.

Quán lẩu nhanh chóng mang đồ ăn lên, hai cái khay lớn với nhiều đĩa thức ăn được bày ra.

“Mời hai người từ từ thưởng thức, chúc ăn ngon miệng!” phục vụ nói mấy câu khách khí xong rút lui.

Trong bữa ăn, Tiêu Yến Tranh không gắp món này món kia cho Trần Tĩnh nhưng rất chú ý xem cô thích ăn món gì để gắp bổ sung vào nồi lẩu ngay. Có điều, do Trần Tĩnh quá phân tâm nên không chú ý tới.

Trần Tĩnh từ nhỏ đã độc lập, quan điểm dạy dỗ trong gia đình cô là phụ nữ luôn phải tự lập, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nam giới! Hơn nữa, làm việc trong lĩnh vực dịch vụ nhiều năm, lễ nghi cơ bản trên bàn ăn cô vẫn có, muốn ăn cái gì thì tự chọn, tự gắp, trước giờ không dựa vào sự chăm sóc của người khác, trở thành thói quen của cô nhiều năm nay.

Một bữa ăn cũng coi như là vui vẻ trôi qua, hai người ăn nhiều, nói ít, lúc tính tiền, Tiêu Yến Tranh nói, vì hắn muốn cô đi ăn cùng nên bữa này hắn mời. Trần Tĩnh cũng không tranh giành, khách sáo nói: “Vậy lần tới tôi mời anh, quyết định như vậy đi, đừng tranh nhau nữa!”

Khoé miệng Tiêu Yến Tranh cong lên, vui vẻ gật đầu.

Những người ăn lẩu xong cả người luôn ấm nóng, khi bước ra khỏi quán, hai người bọn họ giống như tu tiên vậy, khói bốc lên từ đỉnh đầu.

Hai người cũng không nói đi đâu, Trần Tĩnh tự giác đi về phía nhà mình, đến khúc cua ở cổng tiểu khu, Tiêu Yến Tranh không nhanh không chậm đi sóng vai cùng cô.

Cuối cùng Trần Tĩnh không kiên nhẫn, quay đầu hỏi hắn: “Anh không phải chỉ đơn giản tìm tôi ăn một bữa cơm chứ? Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo đoán tới đoán lui”

Tiêu Yến Tranh nhìn cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc, khiến cho Trần Tĩnh bất giác dừng chân lại, cũng nghiêm túc nhìn hắn, thầm nghĩ: Xảy ra chuyện đại sự gì vậy?

Trầm mặc một lúc, Tiêu Yến Tranh chậm rãi mở miệng: “Tôi tên Tiêu Yến Tranh, năm nay 28 tuổi, trước mắt chưa có nghề nghiệp ổn định, sở trường là vận động và âm nhạc, nhưng tôi thích âm nhạc hơn, mơ ước trở thành một người làm nhạc chuyên nghiệp, bây giờ tuy chưa đâu vào đâu nhưng tôi sẽ hết sức cố gắng!”

Trần Tĩnh trợn to hai mắt, trong lòng thầm nghĩ: Vị huynh đài này đây là… đang tự giới thiệu mình à? Mình có nên phối hợp một câu: Xin mời anh bắt đầu biểu diễn không?

Tiêu Yến Tranh tiếp tục nói: “Gia cảnh nhà tôi bình thường, cũng không giúp được gì, mọi việc tôi đều dựa vào chính mình, đã ly dị, có một con gái ở cùng mẹ. Bây giờ tôi độc thân, nếu em không thấy chán ghét tôi, liệu có đồng ý qua lại cùng tôi không?”

Lần này thật sự là Trần Tĩnh sợ đến ngây người!

Cái gì cùng cái gì? Cái gì mà gia cảnh, nghề nghiệp… cái này không quan trọng, quan trọng là câu cuối cùng, nó là gì? Hỏi cô có đồng ý qua lại với hắn không?

Trần Tĩnh thầm nghĩ, nhanh hơn cả sét đánh đi! Hôm qua vừa chia tay với bạn trai cũ, hôm nay bạn thân của bạn trai cũ hướng mình bày tỏ, coi mình là cái dạng gì vậy? Một người chơi chưa đã ghiền, còn muốn chuyền tay nhau chơi à?

Trần Tĩnh trong lòng nổi giận! Cái đám nam nhân thối tha này, bọn hắn coi cô là gì? À, đàn bà quả đúng như quần áo nhỉ, anh em vừa cởi ra cái ngươi nhặt lên mặc liền, không cảm thấy ngại à?

Lúc này Trần Tĩnh thực sự muốn bùng nổ! Hít sâu mấy hơi, thời tiết quá lạnh, cảm giác như hít cả khí lạnh vào trong dạ dày, cơn lạnh ngấm vào toàn thân.

Từ từ bình tĩnh lại, trên mặt Trần Tĩnh là nụ cười chế giễu: “Tiêu Yến Tranh, anh có biết tối hôm qua tôi vừa chia tay với Triệu Thành Vũ không?”

Tiêu Yến Tranh trung thực gật đầu: “Cho nên hôm nay tôi mới bày tỏ với em”

Một câu nói khiến Trần Tĩnh nghẹn ứ.

Có ý gì? Cái gì mà anh biết hôm qua chúng tôi chia tay nên hôm nay đến bày tỏ? Chẳng lẽ anh đã có ý định bày tỏ từ lâu, chỉ đợi chúng tôi chia tay à?

Mặc dù trong nháy mắt có suy nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng đang rơi xuống đáy nên Trần Tĩnh không nghĩ được bất kỳ phương diện tốt đẹp nào trong chuyện này, khoé miệng châm chọc càng sâu hơn, cười nhạo: “Anh đừng nói là anh đã sớm để ý tôi đấy nhé!”

“Chính xác!” Người đàn ông căn bản không cho Trần Tĩnh kịp phản ứng, nói tiếp: “Từ lần đầu tiên tôi gặp em ở công ty của Triệu Thành Vũ, tôi đã muốn nói lời này với em, chỉ tiếc khi đó em đang là bạn gái của cậu ta”

Trần Tĩnh cảm giác ngày hôm nay của mình thật chó má! Chuyện gì thế này? Cô nghĩ cô buộc phải dùng đến đòn sát thủ của mình!

“Nếu đúng như lời anh nói, anh đã sớm để ý đến tôi, bây giờ chắc hẳn là vẫn còn thích tôi, ngày mai anh có dám đi lĩnh chứng không?”

Không tin là một chiêu này không hạ được anh! Bao nhiêu đàn ông có thể nói lời yêu tuỳ ý, đàn bà có thể tuỳ tiện chơi, nhưng nói đến một câu lĩnh chứng là ngậm miệng giả chết! Để xem anh ta có bao nhiêu quyết tâm?

Hiếm thấy Tiêu Yến Tranh lộ ra một ý cười, là loại cười thấy cả răng, tiến lên một bước ép tới trước mặt Trần Tĩnh: “Lời này là thật chứ? 8h sáng mai tôi đợi em trước cửa, sau đó chúng ta cùng đi Cục Dân chính, thế nào?”

Trần Tĩnh cảm thấy không có cách nào để đối phó được nữa, cô không có cách nào để đối mặt với người đàn ông này, cảm giác như cô đang đào từng cái hố cho chính mình! Muốn nhảy vào chỉ có một mình Trần Tĩnh cô mà thôi!

Trần Tĩnh ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang tiến đến gần mình, rất anh tuấn, chỉ là trước kia ánh mắt của cô chỉ nhìn thấy Triệu Thành Vũ, dường như những nam nhân khác không rơi được vào trong mắt cô, không phải vì người ta không dễ nhìn, mà căn bản cô không để ý đến người khác.

Tiêu Yến Tranh lui về sau một bước, hai tay nhét vào túi áo khoác, hơi nghiêng đầu như đang nhớ đến chuyện gì, khoé miệng khẽ cong lên, chậm rãi nói: “Tôi vẫn nhớ dáng vẻ của em trong lần gặp đầu tiên. Em mặc một chiếc váy trắng, thắt lưng hoa đen, phía trước đeo tạp dề, tóc cũng như bây giờ, lúc tôi nhìn thấy em, em đang ở trong phòng bếp công ty thái rau, một mâm nguyên liệu đã được sơ chế sẵn sàng, chỉ chờ đầu bếp là tôi đến tiếp quản. Nhìn thấy tôi, em còn cười một cái nói: “Tiếp theo vất vả cho anh rồi”. Lúc ấy tôi đã suy nghĩ, người phụ nữ này nếu ai lấy được về nhà chắc chắn sẽ hạnh phúc! Vậy mà sau đó mới biết…”

Tiêu Yến Tranh mím môi, tiếp tục nói: “Tôi lấy danh dự ra thề, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Tuyệt không có nửa câu giả tạo! Đêm nay em cứ về suy nghĩ thật kỹ, 8h sáng mai tôi mang hộ khẩu đến trước cửa chờ em, có điều, có thể phải cần em lái xe, vì tôi không có xe. Đúng rồi, còn có một chuyện tôi phải thẳng thắn với em trước, bây giờ tôi không có tiền gửi ngân hàng, nhà cũng là đi thuê”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương