Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
-
Chapter 230 Lê Dương hỏi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 230: Lê Dương hỏi
Mười mấy phút cuối cùng.
Cổ Chấn vốn đã định nghỉ ngơi, nhìn điểm số và xếp hạng đột nhiên nhảy lên của Lý Nguyên, trong lòng cảm thấy tê dại.
Trong mắt anh ta, đây không phải là mất hạng nhất.
Mà là —— một triệu Lam Tinh tệ!
"Mẹ nó! Có cần chơi ông mày thế không?" Cổ Chấn không khỏi chửi tục.
Không chút do dự.
Anh ta trực tiếp đứng dậy, muốn tìm kiếm sinh vật Tinh Giới khác, nhưng kiểm tra thực chiến đến bước này, trong thời gian ngắn làm sao mà tìm được?
Lý Nguyên có thể tìm được, cũng không hoàn toàn dựa vào vận may.
Quan trọng nhất là nhờ có tinh thần lực mạnh Thần Cung Kiểm tra giúp cậu phát hiện ra một tên tộc Huyết Dực Xà trốn dưới mặt đất.
Cậu ép nó ra.
Cuối cùng, khi thời gian đến 12 giờ trưa, đồng hồ định vị của sinh viên tham chiến ở căn cứ thứ ba và thứ tư đều nhận được thông báo.
"Kiểm tra thực chiến kết thúc, điểm tích lũy đã đóng, xếp hạng căn cứ đã đóng."
...
Căn cứ thứ tư, trong phòng họp tầng ba của pháo đài chiến tranh.
"Ha ha, lão Tần, đừng nóng giận, tuyệt đối đừng tức giận." Viện trưởng Lê đang đắc ý cười: "Cuối cùng Lý Nguyên đã giành hạng nhất, hoàn toàn là may mắn! May mắn!"
"Hừ!"
Sắc mặt lão giả mập mạp cũng không quá dễ nhìn, bởi vì Cổ Chấn là sinh viên năm hai của Bát Viện.
"Tôi chỉ thấy lạ thôi." Lão giả mập cau mày nói: "Con tộc Huyết Dực Xà kia rõ ràng trốn ở trong hang, dường như không phát ra chút tiếng động nào, còn chuyên môn dùng đá lớn che giấu cửa hang của mình, sao Lý Nguyên phát hiện ra?"
"Đúng là rất kỳ lạ."
"Lúc tôi quan sát, ít nhất là qua camera giám sát, căn bản nhìn không ra." Không ít giáo viên khác cũng nghi ngờ.
"Mấy người đãng trí rồi." Lê viện trưởng lắc đầu nói: "Chẳng lẽ mấy người đều quên mất rồi?"
"Lúc mới nhập học."
"Lý Nguyên xông vào Trụ Tinh Thần, trực tiếp xông đến tầng thứ năm, tinh thần lực của cậu ấy mạnh, có thể sánh ngang Nguyên võ giả." Lê viện trưởng thản nhiên nói: "Tinh thần lực của cậu ấy mạnh như thế, cảm ứng được con tộc Huyết Dực Xà kia, có lạ không?"
"Cũng đúng, cảm giác của Lý Nguyên mạnh hơn những sinh viên khác rất nhiều."
"Ừm, có lý." Rất nhiều giáo viên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dần dần tản đi.
"Chị à, hài lòng chưa?" Viện trưởng Lê cười tủm tỉm nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
"Đừng gọi chị, gọi viện trưởng Từ." Viện trưởng Từ nhíu mày nói: "Lần này coi như cậu nhặt được hạt giống tốt, cậu có tính toán gì cho sau này chưa?"
"Tiếp tục bồi dưỡng như bình thường sao? Hay là?" Viện trưởng Từ hỏi.
Làm phó viện trưởng, bản thân lại là Nguyên võ giả đỉnh cấp, tầm mắt bọn họ cực cao, hiểu biết đối với nội bộ trường vượt xa các giáo viên bình thường.
Bọn họ đều biết rõ, cái gọi là hợp đồng huấn luyện đặc biệt cấp S đều nhằm vào sinh viên phổ thông ưu tú nhất.
Là hợp đồng tiêu chuẩn.
Là dùng để bồi dưỡng thiên tài võ đạo trong phạm vi lẽ thường.
Nhưng mà, thế gian này kiểu gì cũng sẽ có một vài thiên tài không hợp lẽ thường, nhất định phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt mới có thể khai phá tiềm lực lớn nhất.
"Chị à, chị hiểu mà, chúng ta không thể quyết định chuyện này được." Lê viện trưởng lắc đầu nói: "Nhưng mà em sẽ bẩm báo với viện trưởng Hải, nói rõ tình huống của Lý Nguyên."
"Nên tiếp tục bồi dưỡng từng bước, hay là làm thêm chút gì đó, phải xin viện trưởng Hải quyết định."
"Mặt khác."
"Lần này em mời chị đến, thật ra cũng là ôm tâm tư này." Viện trưởng Lê cười nói: "Dù sao ký tên vào đơn xin tài nguyên cấp SS, ít nhất phải có hai phó viện trưởng đồng ý."
Nhưng trên thực tế thì sao?
Sự bùng nổ điên cuồng của Lý Nguyên hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của viện trưởng Lê, ông ta mời viện trưởng Từ đến không phải là vì Lý Nguyên.
Nhưng mà, đâm lao thì phải theo lao.
"Ừm."
Trên mặt Từ viện trưởng thoáng có chút hài lòng: "Lão Lê, lần này coi như cậu có lòng."
Nếu cuối cùng, đơn xin tài nguyên cấp SS cho Lý Nguyên có thể thông qua xét duyệt thì viện trưởng Lê là "thầy dạy dỗ" nhất định được công đầu.
Là một trong hai vị phó viện trưởng đã ký tên lên đơn xin, viện trưởng Từ cũng có thể nhận được phần thưởng chỉ dẫn nhất định.
"Còn không phải sao, quan hệ chị em giữa chúng ta, ai mà không biết?" Viện trưởng Lê cười nói.
Dừng một chút, Lê viện trưởng tiếp tục nói: "Chị à, chị cảm thấy nắm chắc được mấy phần?"
"Khó mà nói được." Viện trưởng Từ lắc đầu, suy nghĩ một chút: "Chắc chắn sáu mươi phần trăm."
"Vừa hay, hình như viện trưởng Hải còn đang ở trường, cậu lập tức đi xin phép, tôi ký tên, tranh thủ hôm nay làm xong luôn."
"Được."
...
Căn cứ thứ tư, trên quảng trường bên ngoài pháo đài chiến tranh, từng chiếc máy bay hạ cánh.
Một lượng lớn sinh viên tham chiến kiên trì đến thời khắc cuối cùng nhao nhao đi ra khỏi phi hành khí.
Hai ngày kiểm tra thực chiến.
Áo giáp của rất nhiều người bị xé thành lỗ hổng, còn có rất nhiều người trên người dính đầy máu tươi, có của mình, cũng có của dị tộc.
"Phù!" Lý Nguyên cũng đi xuống khỏi một chiếc phi hành khí trong số đó, chỉ liếc mắt một cái đã thấy một dãy cáng màu trắng đặt ngang trên mặt đất ở phía xa.
"Vẫn có người chết sao? Số người, hình như còn không ít." Lý Nguyên thầm lạnh lòng.
Niềm vui khi giành được hạng nhất đã tan đi không ít.
"Lý Nguyên." Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên sau lưng Lý Nguyên.
Lý Nguyên quay người nhìn một cô gái có dáng người cao gầy đang đi tới, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm.
"Sư tỷ." Lý Nguyên lộ ra ý cười.
Người tới chính là Khâu Kính sư tỷ, trước đó hai người đã nhiều lần lên lớp, quan hệ cũng không tệ.
Lần này lại trải qua một lần sinh tử trong kiểm tra thực chiến, vô hình trung, quan hệ giữa hai người đã thân cận hơn rất nhiều.
"Chậc chậc, hạng nhất luôn!" Khâu Kính sư tỷ lắc đầu cười nói: "Lý Nguyên, em cố ý trêu chọc chị phải không?"
Lý Nguyên sửng sốt.
"Có phải lúc đó em cố ý dẫn dụ đám chiến sĩ tộc Nham Mạc kia ra không?" Khâu Kính sư tỷ nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Lý Nguyên sờ đầu, phát hiện nhất thời không có cách nào giải thích, chỉ có thể cười ngây ngô.
"Lúc đó chị cho rằng em thật sự gặp nguy hiểm, còn ngu ngốc xông tới." Khâu Kính sư tỷ lắc đầu thở dài: "Sau đó còn rất đắc ý, cảm thấy đã cứu được em."
"Nhưng thấy em điên cuồng giành điểm, chị chắc chắn em đã xông vào bộ lạc tộc Nham Mạc rồi. Với thực lực của em, sao em lại để ý tới mười mấy chiến sĩ tộc Nham Mạc ban đầu chứ." Khâu Kính tỏ vẻ đáng thương: "Đáng thương chị đã cố gắng cứu em, em không nói thật với chị, còn gạt chị."
"Sư tỷ, em?" Lý Nguyên có chút không biết làm sao.
"Ha ha, trêu em thôi." Khâu Kính sư tỷ bỗng nhiên cười: "Chị sẽ không hỏi nữa, chắc chắn em có nguyên nhân của em, nhưng sau khi trở về phải mời chị ăn cơm nha."
"Được, không thành vấn đề." Lý Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có mấy lời, cậu có thể nói với thầy Lê Dương, nhưng không có cách nào nói với Khâu Kính.
"Vừa rồi em nhìn bên kia à?" Khâu Kính chợt chỉ vào dãy cáng màu trắng ở phía xa xa.
Lý Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười trên mặt không tự chủ được thu lại một chút.
"Quen là tốt rồi."
"Người bạn tốt nhất của chị ở đại học đã chết ở lần kiểm tra thực chiến trước đó." Ánh mắt Khâu Kính trở nên buồn bã.
Lý Nguyên khẽ giật mình, nhìn về phía Khâu Kính.
"Chúng ta không có lựa chọn khác, kiểm tra thực chiến đã là rèn luyện sinh tử với hệ số nguy hiểm cực nhỏ rồi." Khâu Kính nhẹ giọng nói: "Nếu ngay cả kiểm tra thực chiến cũng không sống sót được... Về sau thật sự tham dự chiến tranh, biết phải làm sao?"
Lý Nguyên không khỏi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
"Tiếp tục trở nên mạnh hơn đi." Khâu Kính sư tỷ bỗng cười: "Em mới học năm nhất, thực lực đã mạnh hơn chị rồi, chị hâm mộ thiên phú của em muốn chết, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Nguyên võ giả cực mạnh."
"Thậm chí là võ giả Phi Thiên."
"Đến lúc đó, em có thể thật sự giết chết rất nhiều sinh vật Tinh Giới uy hiếp đến Nhân tộc chúng ta." Khâu Kính cười nói.
...
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, bỗng nhiên…
"Khâu Kính, Lý Nguyên." Một giọng nói trầm thấp cách đó không xa vang lên, một đàn ông trung niên đầu trọc đứng ở nơi đó.
"Thầy."
"Thầy." Hai người đồng thời nghiêm túc lại.
"Biểu hiện đều rất tốt, Khâu Kính là hạng sáu, Lý Nguyên là hạng nhất." Lê Dương lộ ra một nụ cười: "Khâu Kính, em ở đây chờ xe tới nhé."
"Lý Nguyên, em đi theo tôi." Lê Dương đi về phía một căn nhà ở phía xa.
"Vâng." Lý Nguyên gật đầu, đi theo.
Khâu Kính trừng mắt nhìn Lý Nguyên.
...
Cậu đi theo Lê Dương tới một tòa nhà ba tầng bên cạnh quảng trường, phòng họp lầu một.
Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có Lý Nguyên và Lê Dương.
Lê Dương im lặng không lên tiếng, đặt mông ngồi trên ghế.
"Thưa thầy." Lý Nguyên lộ ra một tia thấp thỏm.
"Thực lực tăng lên rất nhanh." Rốt cuộc Lê Dương cũng ngẩng đầu, nhìn Lý Nguyên: "Tố chất thân thể cấp bao nhiêu rồi?"
"Cấp 12.6 ạ." Lý Nguyên nói, không cần giấu diếm.
Cũng không giấu được.
"Em dùng thiên tài địa bảo gì? Hay là thuốc cấm?" Lê Dương đi thẳng vào vấn đề.
"Không phải thuốc cấm, thầy có thể kiểm tra thân thể của em." Lý Nguyên chỉ trả lời một nửa.
Có phải thiên tài địa bảo hay không? Không trả lời.
"Võ điện Tinh Hỏa cho em à?" Lê Dương hỏi: "Trước đó em không tiết lộ chút tin tức nào cho tôi, em đã kí hợp đồng giữ bí mật sao?"
Lý Nguyên im lặng, trong đầu thì đang nhanh chóng suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
"Được rồi."
"Thầy hiểu." Lê Dương tự nhận đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Nguyên, cười nói: "Chắc chắn Phí Càn của võ điện Tinh Hỏa đã nói với em, bảo em không được tiết lộ với ai, nếu không sẽ bị người khác nhòm ngó, đúng không?"
Lý Nguyên lộ ra một nụ cười khổ, dường như hơi bất đắc dĩ.
"Yên tâm."
"Một món thiên tài địa bảo tăng tố chất thân thể mà thôi, đại học võ đạo Côn Luân chúng ta bảo vệ được." Lê Dương cười nói: "Chỉ cần không phải là thuốc cấm ảnh hưởng tiềm lực là được."
"Ai cũng có bí mật, nhất là thiên tài, em không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nhiều."
"Gọi em tới là muốn nói cho em biết, hôm nay sau khi trở về, viện trưởng Hải muốn gặp em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook